Chương 6

12.

Sở gia và Chu gia hủy bỏ hôn ước.

Tin tức này như sét đánh ngang trời, lan truyền nhanh khắp Nam Thành.

Nhiều người cho rằng mối quan hệ giữa Sở gia và Chu gia đã kết thúc, Chu gia cũng sắp tiêu đời.

Nhiều cổ đông nhìn chằm chằm cổ phiếu Chu gia, sợ rằng vớt phải giày đứt đế.

Nhưng điều đó đã không xảy ra, không những thế mà xu thế gia tăng cổ phiếu còn diễn ra rất tốt.

Bởi vì trước đó Chu Minh Châu và Lục Tấn đã hợp tác đưa công ty xây dựng khoa học kỹ thuật Tinh Mang ra thị trường, còn cho ra mắt thử game nuôi dưỡng “Thần tượng AI”, một khi được chính thức đưa ra thị trường sẽ trở thành một cơn sốt trên toàn cầu và kiếm được rất nhiều tiền.

Cũng lúc này mọi người mới nhận ra Chu Minh Châu chính là Chu Minh Châu, Chu Minh Châu có thể toả sáng mà không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai.

Vì vậy. khi nghe tin Chu Minh Châu hủy bỏ hôn ước, phản ứng tự nhiên của mọi người đã biến thành:

“Đàn ông nhiều như vậy, không biết người tài nào sẽ lọt vào mắt xanh của Chu Minh Châu.”

Trong văn phòng trên tầng cao nhất của cao ốc khoa học kỹ thuật Phồn Tinh, đôi chân dài của Lục Tấn xếp chồng lên nhau, sau nửa giờ nghe thư ký nói lời tâng bốc không ngừng, hắn xua tay và hỏi một câu trí mạng:

“Anh cảm thấy…”

“?” - Thư ký sửng sốt, sợ hãi xua tay: “Không dám không dám.”

“Chu Minh Châu có thích một người đàn ông lớn tuổi trưởng thành như tôi không?”

Lục Tấn nghĩ đến việc còn dang dở trong phòng làm việc ngày hôm đó, trong hắn như muốn bừng cháy.

Chu Minh Châu là người phụ nữ hấp dẫn nhất mà hắn từng gặp.

Bất kể là dáng người, ngoại hình, tính cách, hay ánh mắt đầy mưu mô…

Thư ký bị hắn nhìn như vậy, sợ tới mức chửi bậy.

Anh không dám nói thẳng nên uyển chuyển nói:

“Một người đàn ông trưởng thành như ngài, có thể nói chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng! Nếu là tôi, tôi sẽ yêu ngài đến ch.ế.t đi sống lại.”

Ẩn ý của câu này là:

Quỷ mới biết được cô ấy yêu anh hay không.

Hiển nhiên, Lục Tấn không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói này.

Hắn lưỡng lự rồi soạn tin nhắn:

[ Không biết liệu rằng Minh Châu có muốn trở thành viên ngọc (*) của Lục Tấn tôi không? ]

(*) Minh Châu (明珠) còn có nghĩa là viên ngọc, ông Tấn chơi chữ á =)))

Tin nhắn được trả lời rất nhanh:

[ Đã xem, không. ]

Lục Tấn nóng nảy:

[ Tôi có chỗ nào không tốt cơ chứ? ]

[ Vị trí vết sẹo giữa lông mày không đủ gợi cảm, ý thức chăm sóc da còn kém, hơn tôi tám tuổi...Điều quan trọng nhất là anh không thể ở rể. ]

Sau ngày hôm đó, Lục Tấn đã suy sụp suốt ba tuần, sau đó phục hồi sức khỏe hoàn toàn rồi mới gửi tin nhắn:

[ Vậy tôi có thể trở thành đối tác cố định của em được chứ? ]

*Đàn ông dai như đỉa hok ai iu=)))))))

[ Cút! ]

13.

Nguồn tin của Giang Trạm luôn rất nhanh.

Sau khi biết được lý do bị từ chối của Lục Tấn, anh cảm thấy mình vẫn có thể đứng vững trở lại.

Không phải chỉ là ở rể thôi sao!

Chẳng có vấn đề gì hết!

Nhớ đến mùi hoa hồng gây thương nhớ ngày đó, anh dậy sớm và chở trợ lý suốt ba tiếng đồng hồ đến vườn hồng ở ngoại ô thành phố.

Sau khi đến đó, anh dành thêm hai giờ để chọn bông hồng có màu sắc đẹp nhất, to nhất và rực rỡ nhất trong vườn.

Nói chính xác hơn là anh giật từ Hứa Tinh Trần.

Giang Trạm cân nhắc lời nói của mình, chuẩn bị trở thành chồng của Chu Minh Châu vào buổi chiều đầy nắng này.

Anh vừa mới suy nghĩ về nên nói như thế nào thì đột nhiên nghe thấy giọng nói ríu rít của trợ lý.

Trợ lý thấy được chủ nhân của vườn hồng này, là Chu Minh Châu và Hứa Tinh Trần.

Ông quản gia của Chu gia tình cờ đi tới, nhìn thấy hai người liền vui vẻ chào hỏi.

Thì ra, vườn hoa hồng này là Chu Minh Châu xây dựng cho Hứa Tinh Trần.

Chu Minh Châu không thích hoa hồng, nhưng Hứa Tinh Trần thích, cho nên cô cũng thích.

Hứa Tinh Trần không thích hoa hồng, nhưng hắn cảm thấy hoa hồng tươi đẹp đường hoàng, tôn lên vẻ đẹp của Chu Minh Châu.

Đột nhiên, tay Giang Trạm đau nhói, hắn ngẩng lên mới nhìn thấy, gai hoa hồng nhỏ đã bất tri bất giác đâm vào trong thịt lúc nào không hay.

Anh nhìn chằm chằm bông hồng trên tay.

Đó là giọt sương sớm đọng lại trên cánh hoa lung lay sắp đổ, càng làm nổi bật lên cành hoa tươi đẹp, làm cho người ta vừa nhìn đã thích.

Là Hứa Tinh Trần tặng cho hắn.

Buồn cười đến cực điểm, cái mùi vị khiến hắn tham luyến lại cho hắn hy vọng kia, lại là mùi vị của tình địch.

Anh cụp mắt, tự mỉa mai tự cười.

Quả nhiên, hoa hồng trước sau như một vẫn luôn khiến người ta chán ghét.

Trợ lý nhỏ nghe xong, có chút kinh ngạc nhìn Giang Trạm.

Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Minh Châu kéo cánh tay Hứa Tinh Trần đi về phía này, nhìn bộ dáng hai người trời sinh xứng đôi, khóe môi không biết nên cong hay cụp.

Giang Trạm trừng mắt liếc cô, vốn định trước mặt "cẩu nam nữ" nghiền nát cành hoa hồng kiêu ngạo kia.

Nhưng khi Chu Minh Châu đi ngang qua và hỏi hắn:

"Thế nào, nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, anh có thích bông hoa này không?"

Giang Trạm cụp mắt và tỏ vẻ không quan tâm: "Ừ."

Hoa hồng trong tay vào giờ khắc này, càng thêm nóng bỏng.

Tặng, hay là không tặng?

Giang Trạm đang suy nghĩ vấn đề thế kỷ này thì thấy Chu Minh Châu cười sờ sờ đầu Hứa Tinh Trần, dùng giọng điệu khen trẻ con cũng ghét bỏ trẻ con, dịu dàng nói:

“Hứa Tinh Trần, anh thật tuyệt vời.”

Thình thịch, thình thịch…

Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức kính thủy tinh trên đỉnh đầu, chiếu vào tay Chu Minh Châu, phát ra ánh sáng lấp lánh làm nhịp tim của Giang Trạm bỗng dưng nhanh hơn một nhịp.

Anh theo bản năng muốn nói gì đó nhưng không biết nên dùng giọng điệu gì.

Lời dã đến bên miệng cuối cùng cũng chỉ biến thành mấy chữ.

“Em muốn kết hôn à?”

Chu Minh Châu cười cười gật đầu.

“Với Hứa Tinh Trần?”

“Mùng tám tháng sau, anh phải đến đấy.”

Lần này đến lượt Giang Trạm gật đầu.

Anh nghĩ rằng anh không chỉ phải đến đó…

Mà còn phải cho hai người một trải nghiệm hôn lễ khó quên.

Cuối cùng bông hoa hồng của Giang Trạm cũng không được trao đi.

Dù anh thích hay không.

( Hoàn chính truyện)