Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Có Vương Miện Bá Chủ

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
10.

Ông già quay về rồi.

Ông ta mặt xám mày tro ngồi trước biệt thự, Vu Vi Vi bên cạnh vẫn như một đóa hoa trắng nhỏ đáng thương mềm mại và ngây thơ.

Chỉ là lần này, quan hệ cha con giữa hai cha con bọn họ không còn như trước nữa mà có chút xa cách.

Nhìn bộ dạng của hai người này, tôi thực sự thấy rất buồn cười.

Tiếng cười làm ông già hoảng hốt, khi thấy tôi, ông mất đi sự tự tin vốn có trước đây, với nụ cười nịnh nọt trên môi.

"Minh Châu, con gái ngoan của bố, trước đây là bố sai nhưng từ nay bố sẽ nghe lời con. Ừm…tiền tiêu vặt của bố khi nào được phát tiếp vậy? Nếu không để bố dọn về cũng được!”

“Ồ? Không phải con đã làm tổn thương trái tim của em gái sao? Không phải là con đã phá hư mối quan hệ gia đình tình cảm nồng thắm gắn bó của các người à?”

Vu Vi Vi nghe tôi nói như vậy, cô ta hơi cúi đầu xuống và không nói gì.

“Làm gì có chuyện này? Bố đã suy nghĩ cẩn thận rồi, vẫn là con nói đúng!”

Ông ta ở đó oán giận phẫn nộ, chỉ trích tất cả những lỗi lầm trong quá khứ của mình, còn tôi chỉ mỉm cười và không nói gì.

Đàn ông ấy mà, nhất là những người đã quen với đời sống sung túc thì làm sao có thể chịu đựng một chút gian nan vất vả cơ chứ?

Trước kia ở Chu gia, ông ta không phải lo lắng gì cả, chỉ cần nằm một chỗ và nhận tiền cổ tức rồi ăn uống vui chơi thôi.

Sau khi ông già chuyển đến đó, tất cả cổ tức của ổng cũng bị khấu trừ hết.

Trước đây, ông ta đã mua một căn hộ ba phòng ngủ cho Vu Vi Vi và mẹ cô ta nhưng giờ cũng chỉ còn một căn mà thôi.

Nguồn thu nhập của ông ta đã bị chặn đứng.

Khi có tiền thì ai cũng sẽ được người khác phục vụ như một ông chủ lớn và luôn có người vây quanh chăm sóc phục vụ.

Dù cho bà Mạnh có thông cảm và thấu hiểu đi chăng nữa thì cũng không thể đối tốt mãi với một con quỷ nghèo chỉ biết la mắng.

Nếu cứ tiếp tục thì bọn họ có thể sống tốt mới lạ đấy.

Tôi biết rằng ông già sớm hay muộn cũng quay trở lại, chỉ là tôi không ngờ rằng ông ta sẽ mang Vu Vi Vi đi cùng.

Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp cô ta.

Cô nàng khá giỏi trong việc kiểm soát đàn ông ấy chứ.

“Nếu đã trở về thì bố cứ ở lại đi. Nhưng con có một yêu cầu.”

“Đừng nói là một cái, dù có một trăm cái thì bố cũng đồng ý!”

“Hãy huỷ bỏ hôn sự với Sở gia.”

Nghe vậy, Chu Sinh vốn tự tin liền sửng sốt.

Trong khi đó, Vu Vi Vi ở một bên đột nhiên tỉnh táo trở lại, như thể cô ta đã nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười nào đó.

Sở gia! Đó chính là Sở gia cầm đầu chuỗi thức ăn của các gia tộc giàu có ở Nam Thành đó!

Có trời mới biết có bao nhiêu người đang muốn có quan hệ với Sở gia.

Vu Vi Vi có một đàn chị gả vào một nhánh phụ nhà họ Chu, hiện tại còn đang tận hưởng cuộc sống giàu có sung túc, ăn ngon sống tốt, làm phu nhân nhà giàu.

Chu Minh Châu là đồ ngốc sao!

Mỏ vàng tới tay còn không cần!

Vu Vi Vi nghĩ mãi không ra, Chu Sinh lại càng không.

Nếu năm đó không phải ông may mắn cản một đao cho người đứng đầu nhà họ Sở rồi cậy mặt già đòi hôn ước từ nhỏ thì Chu gia sao có thể phát triển đến ngày hôm nay.

Sở dĩ Chu Minh Châu có thể làm ăn thuận lợi như vậy cũng là vì cô là phu nhân tương lai của Sở gia.

Nhưng bây giờ cô lại đưa ra yêu cầu này!

“Bố không đồng ý!”, Chu Sinh cảm thấy phải xem xét cho tương lai của Chu gia cũng như của chính mình.

Ông ta không thể gánh nổi hậu quả khi đắc tội đến Sở gia.

Vu Vi Vi nghe nói như vậy, cô ta tức đến mức sắp bật khóc.

Đồng ý đi! Đồng ý nhanh lên!

Ông ta có ngu hay không vậy! Chẳng phải vẫn còn cô ta sao?

Chu gia đâu phải chỉ có một đứa con gái.

"Bố chắc là không đồng ý chứ? Nếu đồng ý, bố có thể về Chu gia sống trong biệt thự xa hoạ, bản thân không cần làm gì cả, mỗi ngày đều có thể nhận được tiền, cũng không cần lo lắng về sau khi chết sẽ không có người dưỡng lão ~"

Khi nhìn thấy ông già nhíu mày, tôi biết trong lòng ông ta đang tính toán nên cũng không vội.

“Vậy bố cứ nghĩ kĩ đi nhé ~”

11.

Ba ngày sau, tôi còn chưa đợi được quyết định của ông già thì tên khốn Sở Dật Phi đã tìm đến.

Hắn là con trai cả của Sở gia, có trực tiếp xông vào công ty thì cũng không ai dám quản.

Hắn đến thật đúng lúc, Giang Trạm đang tham gia một bộ phim cổ trang, anh ta vào vai một vị vương gia quyền lực.

Một trong những đặc điểm của vai diễn này là phải thành thạo thư pháp.

Mỗi nét chữ đều chứa đầy mưu kế, Giang Trạm nghe nói tôi giỏi thư pháp nên đã nhờ tôi dạy cho anh ta.

Còn đang viết hăng say thì nghe thấy tiếng Sở Dật Phi nổi giận.

“Chu Minh Châu, cô đừng nói là cô muốn từ hôn với ông đây chỉ vì tên trói gà không chặt (*) này nhá! Chỉ là một tên diễn viên thôi mà khiến cô yêu thích đến vậy à. Cô nói cho ông đây biết hắn mạnh hơn ông ở điểm nào!!??”

(*) Tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp, yếu ớt. Sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, nhu nhược quá mức, công tử bột,...

“Mạnh hơn ở chỗ nên ‘mạnh’.”

Tôi vừa dứt lời thì người trước mắt không kìm được mà run tay.

Tôi chịu được nữa bèn nắm chặt tay anh và hướng xuống giấy viết:

“Tôi đã nói rồi, lúc viết thư pháp phải tập trung cao độ.”

Dù cho lính hàng thành đổ thì lúc Hoài An Vương xuống bút cũng không hề lộ ra bất kỳ sự hoảng loạn xao nhãng nào.

Chỉ sau khi thấy chữ “quyền” tôi mới buông tay anh ta ra.

Sợ Dật Phi bị phớt lờ nên khó chịu, không nói lời nào đã đuổi Giang Trạm ra ngoài.

Hắn đóng cửa lại, sau khi chắc chắn rằng không có ai đột ngột bước vào mới bình tĩnh lại rồi bước đến bàn làm việc.

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, hỏi:

“Nghe được chuyện từ hôn từ chú của anh à?”

Hắn lắc đầu, “Là Vu Vi Vi. Cô ta đến gặp tôi rồi nói em bắt cá hai tay, ngứa mắt với tôi nên muốn từ hôn! Sao em có thể bắt cá hai tay được chứ!”

Tôi mỉm cười gật đầu: "Ừ, em gái ngốc nghếch của tôi thật sự không biết đếm. Đâu phải là hai đâu, rõ ràng là bốn!"

“Chu Minh Châu!” Sở Diệc Phi tức giận lao tới cắn tôi một cái: “Ông đây không đùa với em đâu!”

“Tôi biết, A Sở, nhưng điều tôi nói là thật. Một chân đạp bốn thuyền là thật, thực tế là không chỉ bốn mà nhiều hơn, tốc độ tôi đổi đàn ông cũng như tốc độ anh đổi bạn gái.”

Sở Dật Phi sửng sốt một chút, sau đó nói một cách cay đắng:

“Vậy nên em không vứt bỏ tôi vì một người đàn ông mà là bốn người ư? Ngoại trừ tên ẻo lả Giang Trạm kia thì có phải còn tên mặt sẹo và thằng câm ở buổi tiệc sinh nhật lúc đó không!?”

“A Sở, việc từ hôn không liên quan đến việc tôi bắt cá bao nhiêu tay.”

Sở Dật Phi càng tức giận hơn khi nghe những lời tôi nói.

“Vậy là tôi đoán đúng rồi? Thực sự là ba người họ! Đợi đó, ông đây nhất định đấ.m c.h.ế.t lũ đó.”

Sở Dật Phi nói xong liền xoay người rời đi, lúc tới cửa thì dừng chân vì lời tôi nói.

“A Sở, chúng ta không hợp.”

“Có gì không hợp?” Sở Dật Phi nói xong, đợi một lúc mới quay đầu lại rồi yên lặng nhìn tôi.

“A Sở, thứ tôi muốn anh không thể cho nổi.” - Tôi bước đến bàn rồi cầm bút viết xuống môt từ.

Đó chính xác là chữ “Quyền” mà Giang Trạm vừa viết.

Nhìn vào nét chữ là có thể biết được, ngay cả một người bình thường như Sở Dật Phi cũng có thể nhìn ra sát khí và dã tâm bộc lộ trong đó.

Lúc đó hắn cứng người tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.

“A Sở, Sở gia có thể dung túng cho một tiểu thư hiền lành hiểu chuyện. Cho dù anh thích, anh làm loạn tới đâu thì Sở gia cũng sẽ cắn răng cho anh cưới cái bình hoa như Vu Vi Vi.”

Sở Dật Phi mím môi nghĩ đến mẹ mình, tuy có chút không tình nguyện nhưng cũng gật đầu.

“Đàn ông bình thường sẽ không cưới một người phụ nữ đầy tham vọng và nổi tiếng trăng hoa chứ đừng nói là một gia đình giàu có như Sở gia.”

Nhưng mà tôi thích em!

Lần đầu tiên nghe cha nhắc đến chuyện kết hôn với nhà họ Chu, tôi đã phải lòng cái người đang cưỡi con ngựa cao lớn rong ruổi khắp đất trời kia.

Chỉ là em chưa bao giờ liếc nhìn tôi nhiều một chút.

Dù biết chúng ta đã đính hôn nhưng em không hề tỏ ra chút ghen tị nào khi nhìn ong bướm lượn quanh tôi.

Nhưng tôi thì ghen tị gần chết.

Mỗi khi nhìn thấy em xuyên qua đám đông với nụ cười tươi như hoa, tôi đều muốn đâ.m c.h.ế.t lũ đàn ông có mắt như mù phía đối diện em.

Những lời này Sở Dật Phi đã ấp ủ rất lâu trong miệng nhưng vẫn không nói ra.

Trong cơn xuất thần, ý thức của hắn trở nên mơ hồ, quá khứ với Chu Minh Châu lóe lên trong đầu như một chiếc đèn kéo quân. (*)

(*) Đèn kéo quân hay gọi là đèn cù, là loại đồ chơi bằng giấy bắt nguồn từ Trung Quốc.

Đó là một cuộc đời hoàn toàn khác với thế giới này.

Trong ý thức, Chu Minh Châu không hề có khí phách hăng hái như bây giờ, ngược lại cô theo khuôn mẫu cũ, giống như một tiểu thư bảo thủ.

Trong ý thức, hắn vẫn thích cô, vẫn đau lòng vì cô.

Trong ý thức, mặc dù Chu Minh Châu có đủ cơm ăn áo mặc nhưng lại không cảm thấy hạnh phúc.

Hắn hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho cô nhưng lại khiến cô phải sống như một con chim trong l*иg.

Sau khi ông nội lâm bệnh nặng, cha đã đưa hắn bắt đầu đi giải quyết các công việc của Sơ gia.

Hắn làm việc chăm chỉ nhưng không thể hiện được quan điểm và luôn làm mọi việc rối tung lên.

Cuối cùng vẫn là cô âm thầm chỉ dẫn cho hắn.

Mặc dù hắn nhiều lần nhấn mạnh sự đóng góp của cô, nhưng đều vô ích...

Người đời chỉ gọi cô là Sở phu nhân nhưng đâu ai biết đến Chu Minh Châu.

Khi Sở Dật Phi mở mắt lần nữa, hắn đã ở trong nhà họ Sở, xung quanh là những người thân đang lo lắng cho hắn.

Hắn cụp mắt xuống, suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong đầu và đưa ra quyết định đau đớn nhất trong cuộc đời mình.

Nếu đã không cho được những thứ cô ấy muốn thì nên buông tay thành toàn thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »