Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Có Thuật Đọc Tâm Ở Tận Thế

Chương 19: Hợp Tác

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngô Dịch không chút lùi bước, bàn tay vốn giấu sau lưng chậm rãi đưa lên, để lộ ra cây rìu chữa cháy sáng loáng.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng, như dây cung sẵn sàng giương cung bắn ra bất cứ lúc nào.

"Mày là cái thá gì chứ, ngu ngốc! Tận thế rồi, còn ai rảnh giảng quy củ với mày! Mau buông bạn trai tao ra!" Bạch Vi Vi hét lên, hoàn toàn không coi cây rìu trong tay Ngô Dịch là mối đe dọa. Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ ban đầu của cô biến mất, thay vào đó là dáng vẻ đanh đá, làm ầm ĩ muốn xông lên.

"Đồ thiểu năng." Ngô Dịch thầm lắc đầu ngán ngẩm. Cô gái này rõ ràng vừa thừa nhận rằng thế giới đã thay đổi, vậy mà ngay sau đó lại dùng cách làm ồn ào, chỉ có tác dụng trong xã hội cũ, để cố gây sức ép.

Cô nghĩ anh là bạn trai của cô chắc?

Không buồn tốn thêm lời, Ngô Dịch vung tay mạnh mẽ, quăng Tôn Viễn sang một bên. Anh không ngờ cú ném này khiến Tôn Viễn đập thẳng vào Bạch Vi Vi, cả hai ngã sõng soài trên sàn, rêи ɾỉ đau đớn.

Thấy tình cảnh đó, Trình Đại Quốc vội vàng bước lên, cười gượng nói lời xoa dịu:

"Nguyời anh em , anh thông cảm chút đi. Hai người bọn họ bị Zombie vây hãm mấy ngày nay, ăn không no ngủ chẳng đủ, đầu óc mới ra nông nỗi này. Chúng ta đều là người sống sót cả, tuyệt đối không có ác ý gì với anh."

Trương Tử Cường thoáng chốc biến sắc mặt. Ban đầu, hắn nghĩ Ngô Dịch chỉ là một thiếu niên yếu đuối, tay trói gà không chặt. Nhưng cú ném vừa rồi khiến hắn thay đổi hoàn toàn suy nghĩ.

Ném một người trưởng thành như quăng rác, lực cánh tay như thế quả thật kinh người. Tự xét mình, Trương Tử Cường hiểu rằng dù là hắn cũng không thể làm được điều đó một cách dễ dàng như vậy. Nếu xảy ra đánh nhau có lẽ ba người như hắn cũng không phải là đối thủ của thiếu niên này.

Là một kẻ trộm già đời, khả năng nhìn người và ứng biến đã trở thành bản năng. Trương Tử Cường lập tức đổi giọng, khuôn mặt hòa nhã: "Hiểu lầm thôi mà, đại ca! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Nhìn ạnh ở trong phòng lâu như vậy, chắc cũng buồn chán lắm. Hay là chúng ta hợp tác đi? Nhiều người có phải an toàn hơn không?"

Ngô Dịch đứng im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ càng rồi gật đầu nhẹ.

Quả thực, sống một mình trong tận thế có quá nhiều nguy hiểm. Dù ấn tượng ban đầu của anhvề đám người này không tốt, nhưng điều đó không có nghĩa anh không thể hợp tác.

Giống như làm ăn buôn bán, vì lợi ích chung, đôi khi phải bắt tay với những kẻ mình không ưa là chuyện bình thường.

Hơn nữa, trong nhóm này có một người có kỹ năng mở khóa, khả năng này rất cần thiết trong tình hình hiện tại. Ngô Dịch đoán người đó là Trương Tử Cường, có lẽ trước tận thế hắn là một tên trộm. Loại người như vậy, tuy không đáng tin, nhưng lại có ích khi cần.

Anh cũng không phải kiểu người mắc bệnh đạo đức hay sạch sẽ gì, nên nếu thấy có lợi, không việc gì phải từ chối hợp tác.

Thấy Ngô Dịch có vẻ sẵn lòng hợp tác, Trương Tử Cường lập tức bật cười ha hả, cố tỏ ra thân thiện: "Tôi gọi là Trương Tử Cường, không biết đại ca xưng hô thế nào?"

"Anh cứ gọi tôi là Ngô Dịch," anh trả lời chậm rãi, ánh mắt bình thản, rồi chuyển chủ đề. "Các anh có biết hiện tại là ngày nào, giờ nào không?"

Anhvốn định xem thời gian qua điện thoại, nhưng sau khi kiểm tra thì phát hiện thiết bị đã hoàn toàn không thể khởi động.

"Hiện tại?" Trình Đại Quốc thở dài nặng nề: "Không rõ ràng lắm, chỉ biết đã hơn một tuần kể từ khi Zombie bùng phát."

Hơn một tuần sao? Ngô Dịch âm thầm kinh ngạc, anh không ngờ lần ngủ này lại kéo dài đến vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »