Chương 15: Gϊếŧ Đến Gian Phòng

Căn nhà này có tổng cộng mười một tầng, Ngô Dịch đang ở tầng bảy. Lúc này thang máy đã hết điện, nên nếu muốn xuống dưới,anh chỉ còn cách đi bộ.

Điều đáng mừng là có vẻ như tiếng cửa mở của anh không thu hút bất kỳ con zombie nào. Trong hành lang lúc này hoàn toàn yên tĩnh, không có lấy một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của Ngô Dịch vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

Anh rón rén bước qua hai tầng.

“Lần nữa tới tầng chín, chỉ còn hai tầng nữa thôi.” Ngô Dịch nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác đi lại trong tình cảnh này quả là một cực hình, vì anh không biết đằng sau các cánh cửa có thể có con zombie nào đột ngột lao ra hay không, hoặc trong thang máy có một con zombie đang chờ đợi anh, chỉ cần anh lơ là là sẽ rơi vào cái miệng đầy máu của zombie.

Hiện tại, anh cảm thấy thể trạng cminh ực kỳ không tốt, cơn đói làm anh choáng váng, khiến các giác quan của anh cũng trở nên chậm chạp, vừa đi vừa phải chú ý xung quanh để phòng bất trắc. Với tình hình này, việc duy trì cảnh giác cao độ thực sự là một thử thách vượt quá sức chịu đựng của anh.

Anh lại sắp phải đi qua một khúc cua, đây là điểm mù trong tầm mắt anh. Ngô Dịch nắm chặt rìu chữa cháy trong tay, đồng thời cũng đưa tay ra, sẵn sàng với con dao bầu treo bên hông.

Với động tác này, dù có gì lao tới, anh cũng có thể dùng rìu chữa cháy ngăn chặn trước, sau đó dùng dao bầu tấn công. Ngô Dịch cảm thấy lực lượng hiện tại của mình đủ mạnh để đẩy lùi zombie, rồi sau đó chém chết nó.

“Một, hai, ba...” Ngô Dịch nhẩm trong đầu, nhẹ nhàng bước về phía trước. Cuối cùng, khu vực phía bên phải trong hành lang xuất hiện trước mắt anh.

“Ổn rồi, an toàn.”

Cả hai cánh cửa đều đã bị khóa chặt.

Ngô Dịch thở phào một hơi, chuẩn bị tiếp tục hành trình lên các tầng kế tiếp.

“Lạch cạch!”

Cửa phía sau đột nhiên mở ra, ngay lập tức anh cảm thấy một bàn tay siết chặt lấy túi đeo lưng của mình!

Ngô Dịch theo bản năng muốn hất tay đó ra.

“A! Cứu với! Cứu tôi!”

Ngô Dịch thoáng nhìn qua, thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặt đầy hoảng loạn, đang túm lấy anh. Sau lưng người đàn ông đó, một con zombie đã chuẩn bị lao ra từ cửa.

Mặc dù đã có sự chuẩn bị trong lòng, nhưng lần đầu tiên đối mặt với quái vật như vậy, Ngô Dịch vẫn không khỏi bị sốc. Và trong khoảnh khắc chần chừ, anh đã để cho người đàn ông đó có cơ hội.

Hắn thế mà lập tức kéo Ngô Dịch ra sau, thoát đi!

Nam tử này rõ ràng muốn dùng Ngô Dịch làm lá chắn, để cho chính mình có cơ hội trốn thoát khỏi zombie!

Ngô Dịch bị kéo mạnh, không kịp chuẩn bị, cơ thể mất thăng bằng, không thể ngăn cản được, liền ngã về phía sau. Đồng thời, con zombie há miệng rộng, từ trong miệng chảy ra dịch nhờn hôi thối, đúng lúc lao về phía hắn!

“Đáng chết!”

Ngô Dịch kịp phản ứng nghiến răng nghiến lợi. Giây phút này, chân anh khẽ động, dưới sự bối rối chưa kịp xua tan anh liền xoay người một trăm tám mươi độ, rìu chữa cháy trong tay mạnh mẽ chém xuống đầu zombie!

Cái đầu zombie lập tức phát ra tiếng “răng rắc”, bị chém thành hai khúc, máu đỏ sậm và bộ óc trắng văng tung tóe ra cả tường!

Nhưng Ngô Dịch không dừng lại, tay vẫn tiếp tục vung rìu, chém dọc theo cổ, đến khi cả nửa người trên của zombie bị chặt đứt, máu đen và nội tạng biến đen tanh hôi bắn ra, tạo thành một mớ hỗn độn không thể cứu vãn được. Con zombie trước mặt chết đến mức không thể thê thảm hơn nữa.

Cùng lúc đó, từ nửa cái đầu của con zombie còn lại bỗng hiện một vòng sáng vàng nhạt bay ra nhanh chóng, nhưng chỉ vừa chạm vào trán Ngô Dịch, liền biến mất không dấu vết. Điều kỳ lạ là con zombie kia không hề có một phản ứng nào.

Ngô Dịch nhìn vào cảnh tượng đầy máu me và nội tạng vương vãi khắp nơi, trong lòng không phải là sự buồn nôn, mà là sự kinh ngạc sâu sắc.

Anh vậy mà chỉ bằng hai nhát rìu đã có thể chặt một con zombie thành như vậy!

Lực lượng của anh hiện tại mạnh mẽ đến mức nào?

“Chờ chút, liệu có phải do năng lượng từ mưa máu đã gia tăng lực lượng của mình không?” Ngô Dịch nhìn sắc mặt có chút cổ quái.