Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Từ sau khi Vương Bình rời khỏi bệnh viện, thời gian nửa tháng vội vã đi qua.
Bệnh viện nhân dân số một không xuất hiện trường hợp đột tử nữa, sóng gió dần dần bị dẹp đi, dòng người tới bệnh viện cũng bắt đầu khôi phục.
Bên kia, Vương Bình báo cáo chuyện Hồ Dao cho Trương Dao biết, Trương Dao ngoài an tâm ra, đồng thời còn khϊếp sợ không thôi.
Không ngờ người bạn tốt nhất của bản thân mình lại là quỷ?
Trong thời gian nửa tháng, Hồ Dao đã đích thân đến gặp Trương Dao, hai người gặp mặt, ôm nhau mà khóc.
Một người vì có thể gặp lại người bạn đã chết đi mà vui đến phát khóc, một người lại vì bạn bè giúp cha mẹ mình không thương tâm mà cảm động tới phát khóc.
Hai quỷ khóc như mưa.
Khóc xong, Trương Dao và Hồ Dao cảm ơn Vương Bình, bởi vì có bùa hộ mệnh Vương Bình đưa, vợ chồng Trương Chính không cần sợ âm khí trên người Hồ Dao sẽ tạo thành thương tổn gì với bọn họ.
Hồ Dao quyết định, sau này cô ấy sẽ đến nhà trọ nhiều hơn, để gặp mặt Trương Dao nhiều hơn.
Từ đây, chuyện thi thể Trương Dao phục sinh được xem là có kết thúc.
"Vương Bình, anh muốn ra ngoài sao? Lỵ Lỵ cũng tới rồi à."
Hồ Dao hỏi Vương Bình. Mấy ngày gần đây, Hồ Dao luôn ghé tới phòng trọ, gần như đã sắp coi nhà trọ của Vương Bình thành nhà mình.
Vương Bình vô cùng cạn lời, chỉ có điều sau khi hắn nghe được Hồ Dao nguyện ý trả tiền thuê, hắn chỉ có thể cố mà tiếp nhận.
Những ngày chung đυ.ng, Hồ Dao biết được Vương Bình là một người tốt, cũng không e ngại Vương Bình, coi Vương Bình là loại người tốt đẹp trong nhân loại.
"Tiểu Dao (Hồ Dao), Dao Dao (Trương Dao)." Sở Lỵ Lỵ chào hỏi hai quỷ.
Nửa tháng qua, ba người đã trở thành bạn tốt, thường xuyên ghé tới nhà Vương Bình.
Đối với chuyện này, trong lòng Vương Bình chỉ muốn chửi đĩ mẹ nó.
Đây rốt cuộc là nhà tôi hay là nhà Trương Dao? Chẳng lẽ người chủ phòng như tôi không có sĩ diện sao?
"Vương Bát Bình, nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ bị trễ giờ gặp mặt."
Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ cùng đón xe rời khỏi.
Nửa tháng trước, Sở Lỵ Lỵ đến bệnh viện đã nói với Vương Bình, có tin tức về đao mổ heo.
Trước đây, Sở Lỵ Lỵ kéo bạn bè hỗ trợ tìm đao mổ heo, thật không ngờ lại để Sở Lỵ Lỵ tìm được thật.
Có một người bạn của Sở Lỵ Lỵ tuyên bố cô ấy có đao mổ heo, ngoài đao mổ heo, cô ấy còn có một Trảm Mã đao do Hậu Tướng quân thời cổ lưu lại.
Có người nói, đây là binh khí do cổ đại tướng quân chinh chiến sa trường, gϊếŧ người vô số, gϊếŧ địch vô số để lại.
Số lần nó uống máu còn nhiều hơn đao mổ heo nhiều.
Hôm nay là ngày Sở Lỵ Lỵ hẹn bạn mình, dẫn theo Vương Bình đi gặp mặt thương lượng.
...
Trên xe.
Leng keng, Wechat trên di động có tin nhắn.
"Lão Trần?"
Vương Bình kinh ngạc, không nghĩ tới tin nhắn Wechat lại là Lão Trần gửi tới.
Người gửi tin nhắn chính là tài xế trung niên đầu trọc tự xưng là Lão Trần, đã chở Vương Bình tới bệnh viện nhân dân số một.
Mở Wechat.
"Vương Bình đạo trưởng, cậu có ở đây không? Cúng bái lão đại.jpg."
"Ở."
"Hai mắt phát quang.jpg, Vương Bình đạo trưởng thực sự online sao? Tôi là Lão Trần, hẳn cậu còn nhớ tôi chứ nhỉ?"
"Nhớ kỹ, Lão Trần tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, có việc, tôi nghe nói bệnh viện nhân dân số một không còn người chết bất ngờ nữa, đúng lúc là từ sau ngày cậu đến bệnh viện thì không còn người đột tử. Tôi nghĩ nhất định là cậu đã ra tay, đúng không? Conan đẩy mắt kính.jpg."
Vương Bình giật mình, Lão Trần này thật đúng là giỏi đoán, lại có thể đoán đúng.
Còn có ông là một ông chú trung niên đầu trọc, ông có thể đừng giả vờ đáng yêu khi nói chuyện có được không? Mỗi một tin nhắn đều gửi hình ảnh icon làm gì?
Không đợi Vương Bình gửi tin nhắn trả lời, Lão Trần đã gửi thêm một tin nhắn tới.
"Vương Bình đại sư không cần khiêm tốn, tôi biết chắc chắn là cậu làm. Người ẩn dật trong thành phố là từ được dùng cho những cao nhân như cậu. Nói chuyện với Vương Bình đại sư tôi cũng không vòng vo, tôi đã nói sự tích của cậu với các đồng nghiệp, nhếch miệng hàm răng tỏa sáng.jpg."
"Nguyên một đám bọn họ không tin, còn nói tôi lừa bao lì xì của bọn họ, vì thế tôi hy vọng Vương Bình đại sư có thể đứng ra chứng minh, lấy lại trong sạch cho tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ không bắt cậu đi không công một chuyến, sau khi chuyện thành tôi sẽ mời khách, tùy cậu thích ăn món nướng gì cũng được, hào khí mười phần.jpg."
"Cậu nhất định phải tới, trực tiếp tới quán đồ nướng A Minh phố Bạch Liên Hoa, mỗi đêm 12h, sau khi tan tầm tôi và các đồng nghiệp lại tới đó ăn đồ nướng. Tôi chờ cậu ở đó, cầu ôm bắp đùi.jpg."
"Không nói chuyện nữa, có khách lên xe, tôi phải lái xe đã, cung tiễn lão đại.jpg."
Vương Bình khẽ nhếch miệng, ngơ ngác ngây người nhìn tin nhắn vừa được gửi tới.
?????
Hắn có một loại xung động muốn hóa thân thành Shimura Shinpachi.
Sau đó sẽ điên cuồng nhổ nước bọt với Lão Trần.
Nói cho đồng nghiệp biết sự tích hào quang của tôi? Căn bản là tôi chưa hề nói sự tích gì cho ông cả.
Ông lấy tôi ra để khoe khoang thì cũng thôi, vậy mà ông còn thu bao lì xì… Thu cũng thôi đi, không ngờ ông còn không phân cho tôi một chút? Lương tâm của ông không đau sao?
Ông nói ông muốn mời khách, tôi còn hơi hơi kích động, thế mà nhìn tiếp, CMN?? Tùy tiện ăn đồ nướng??
Về phần tin nhắn phía sau, Vương Bình đã lười than thở.
Ông kêu tôi đi hỗ trợ, còn muốn tôi tự bắt xe tới phố Bạch Liên Hoa?
"Vương Bình, anh làm sao vậy? Anh đang nói chuyện phiếm với ai sao?"
Sở Lỵ Lỵ phát hiện vẻ mặt Vương Bình có điểm gì đó không đúng, sững sờ, liếc mắt nhìn di động Vương Bình đang cầm, vừa lúc nhìn thấy trang web Wechat trên màn hình điện thoại di động.
"Không có gì, tôi đang nói chuyện phiếm với một cường giả."
Vương Bình thuận miệng nói, trong óc đã hiện lên hình tượng của Lão Trần.
Ông chú đầu trọc + đầy mỡ, ừm, đây đúng là cường giả cấp cao nhất.
"Cường giả?"
Sở Lỵ Lỵ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt đẹp của cô ấy lóe lên tinh mang.
Trong lòng cô ấy, Vương Bình rất mạnh!
Mà người có thể được Vương Bình xưng là cường giả, khẳng định là rất lợi hại.
Chẳng lẽ là... nhân vật rất mạnh mẽ trong gia tộc của Vương Bình?
Không đúng, nếu thật sự là người trong gia tộc Vương Bình, nhất định Vương Bình sẽ không nói cường giả, mà sẽ nói người trong nhà hoặc trưởng bối mới đúng.
Nói như vậy, hẳn là mấy nhân vật lớn trong gia tộc đạo sĩ truyền thừa mấy ngàn năm.
Đúng, hẳn là như vậy.
Suy đoán của Sở Lỵ Lỵ đã bay lên tới trời.
...
Trong một quảng trường thương mại Thâm Quyến, quán cà phê Starbucks.
Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ xuống xe, trực tiếp đi vào quán cà phê.
"Nghiên Nghiên."
"Lỵ Lỵ."
Sở Lỵ Lỵ liếc nhìn quán cà phê, tìm được bạn mình ở một góc cạnh cửa sổ.
Bạn của cô ấy cũng phất tay với Sở Lỵ Lỵ.
Đúng lúc này.
Vương Bình tự có cảm giác, ánh mắt dời về phía thanh niên bên cạnh bạn Sở Lỵ Lỵ.
Thanh niên cũng nhìn thẳng vào Vương Bình.
"Đến, tôi giới thiệu một chút, vị này là bạn nói khố của tôi Trương Nghiên, bên cạnh cô ấy chính là anh ruột Trương Hạo của Nghiên Nghiên."
"Chào anh, tôi tên Vương Bình."
Song phương chào hỏi nhau, sau đó ngồi xuống.
Trương Hạo không chút dông dài, trực tiếp hỏi.
"Vương Bình tiên sinh, bùa hộ mệnh trên người Sở Lỵ Lỵ là anh cho?"
"Không phải."
Vương Bình trả lời, sau đó hắn hơi dừng lại, đối phương còn chưa mở miệng hắn đã tiếp tục nói.
"Là tôi bán cho cô ấy."
Trương Hạo: "..."
Đánh giá Trương Hạo và Trương Nghiên, tinh khí thần của Vương Bình đã vượt xa người thường, hắn có thể nhạy cảm cảm thụ được trong cơ thể Trương Hạo và Trương Nghiên có một luồng khí tức khác hẳn với người thường.
Ngay sau đó, Vương Bình mở miệng nói.
"Các người lăn lộn trên đạo nào?"
Lời vừa nói ra, thần sắc anh em Trương Hạo và Sở Lỵ Lỵ đều đọng lại.