Chương 46: Sáng Nghe Giảng Đạo, Chiều Chết Cũng Không Tiếc!

Lâm Huyền mỉm cười, duỗi tay ý bảo Lưu Diên Thanh cứ nói đừng ngại.

Hôm nay đám ông già này đưa nhiều bức tranh cho hắn như vậy, nếu mang đi đấu giá thì ít nhất cũng được trăm triệu.

Há miệng mắc quai, được quà nói ngọt.

Lưu Diên Thanh thấy thái độ của Lâm Huyền tốt như vậy, nhất thời cũng thả lỏng lại, cười ha hả nói:

"Lâm tiên sinh, việc này nói ra có chút xấu hổ... Nếu ngài cảm thấy khó xử thì thôi vậy."

Lâm Huyền giơ tay:

"Lưu hội trưởng, ngài cứ yên tâm nói đi."

Lưu Diên Thanh nhìn quét bốn phía, phát hiện người nào cũng trừng lớn đôi mắt chờ mong ông mở miệng.

Căn răng một cái.

Mất cái mặt già này cũng đành vậy!

Vì thế buột miệng thốt ra:

"Lâm tiên sinh! Lần này chúng ta tới là muốn xin ngài làm một bài thơ cho chúng tai"

Làm thơ?

Lâm Huyền nghe vậy, cũng có chút ngơ người.

Đây là định làm gì.

Yêu cầu hăn giống Tào Thực đi bảy bước làm một bài thơ ngay tại hiện trường sao?

Hắn không có bản lĩnh như thế.

"Lưu hội trưởng, không phải ta không nghĩ làm thơ, ta cũng muốn có bản lĩnh kia, nhưng mà ta tài năng kém cỏi, ông yêu cầu ta ngâm thơ làm phú, thật sự quá làm khó ta."

Vừa thấy Lâm Huyền không hiểu ngầm, đám lão tiên sinh xung quanh bắt đầu luống cuống, sôi nổi ám chỉ nói:

"Không có việc gì, không có việc gì! Lớn mật ngâm thơ là được. Cậu cũng xem bản "Hồng lâu mộng” bút tích thực kia rồi, có cảm tưởng gì không?"

"Đúng, đúng, đúng! Nếu không, nhân cơ hội này, cậu làm một bài thơ có liên quan tới "Hồng lâu mộng" cho chúng ta nghe đi!"

"Đám người già chúng ta ấy à, già rồi, đầu óc kém đi, chỉ muốn nghe người trẻ tuổi làm thơi" "Cậu có thể ngẫm nghĩ một chút, loại tình huống cảnh còn người mất này... Trong cảnh tượng thê thảm... Người bình thường sẽ ngâm thơ như thế nào?”"...

Lâm Huyền che miệng suýt chút nữa cười thành tiếng!

Đám lão già thành tỉnh này!

Lắm ý tưởng xấu xa trong đầu!

Lời nhắc nhở ám chỉ này có thể rõ ràng hơn chút nữa được sao?

Chỉ kém viết lên mặt dòng chữ "cầu xin cậu nói cho chúng ta biết bài thơ kết cục "Hồng lâu mộng” đi...

Nhìn vali hành lý chứa đầy bức tranh bên chân, Lâm Huyền hoàn toàn hiểu ra.

Thì ra đám lão tiên sinh này tặng tranh nịnh bợ hắn là bởi vì muốn biết bài thơ kết cục "Hồng lâu mộng”.

Không thể không nói, chiêu này rất tuyệt diệu.

Nếu bọn họ trực tiếp hỏi, Lâm Huyền khẳng định sẽ nói không biết, chưa từng nhìn thấy.

Hắn không muốn gánh tội phá hư văn vật.

Nhưng mà đám lão tiên sinh này vòng vo một hồi, không nhắc tới kết cục của "Hồng lâu mộng”, mà chỉ muốn hắn làm một bài thơ về "Hồng lâu mộng".

Cách làm như thế cực kỳ thông minh khéo léo.

Ra khỏi cánh cửa này, ai cũng không biết bài thơ này là Tào Tuyết Cần viết hay là Lâm Huyền bịa ra.

"Haiz..."

Lâm Huyền thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn đám ông già cỡ tuổi ông nội hắn này.

Bọn họ người nào người nấy đều mở to mắt mong chờ, mặt lộ vẻ khẩn trương nhìn hắn.

Tựa như người ông nội ở quê quán của mình bị bà nội phát hiện trộm giấu tiền riêng.

Kính già yêu trẻ là đức tính truyền thống tốt đẹp của Trung Quốc.

Đám ông già này đã hạ mình xin nhờ hắn như thế, vậy thỏa mãn yêu cầu của bọn họ đi.

Lâm Huyền uống một ngụm nước, đứng dậy, nhìn quanh bốn phía:

"Được rồi, vậy ta đây đành bêu xấu."

Vừa nghe Lâm Huyền đồng ý làm thơ, tất cả đám ông già trong phòng đều kích động ngồi thẳng người!

"Trước khi ngâm thơ, để ta kể cho mọi người nghe một câu chuyện xưa."

"Đây là câu chuyện xưa của một vị công tử đã từng là con cháu danh môn thế gia... Sau này gia đình sa SÚt.." "¬

Lâm Huyền ở trong phòng dạo bước, đơn giản thuật lại một hồi cuối cùng của "Hồng lâu mộng”.

Sinh động như thật, nháy mắt đã kéo suy nghĩ của mọi người về 300 năm trước...

Các vị ở đây đều nghiên cứu sâu về "Hồng lâu mộng”, trong lời kể lại của Lâm Huyền, sôi nổi rơi vào trong loại không khí bi thương này.

"Vị công tử kia nhìn nơi này, cảnh còn người mất, bèn thấy cảnh sinh tình, rơi nước mắt mà cười, tựa như —"

"Đạo thị phù sinh lộ, hoang đường dũ khả bi. Do lai đồng nhất mộng, hưu tiếu thế nhân si..."

Lâm Huyền vừa nói xong.

Đám ông già trong phòng, không ai là không chảy nước mắt đây mặt.

Bọn họ phảng phất thấy được tòa nhà từng tráng lệ hào hoa nay sụp đổ lạnh lẽo.

Thấy được đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Thấy được năm nào hoa cỏ cũng tương tự mà người thì đã khác xưa.

Mơ cùng một giấc mộng...

Chớ cười thế nhân si. .

Cái loại tình cảm thân thiết ngọt ngào mềm mại dính như đường mật này, cái loại trải qua xa hoa mà bị lạc bản thân này, phảng phất như một giấc mộng hồng lâu. ...

Lâm Huyền thấy mọi người đều sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn rơi nước mắt, sa vào trong ảo tưởng, bèn không quấy rây bọn họ.

Hắn lặng lẽ kéo vali hành lý, đi ra cửa.......

Ở trong đám ông già đông đảo, Lưu Diên Thanh khóc thương tâm nhất.

Nghe tới câu "Chớ cười thế nhân si”, ông thậm chí không nhịn được, trực tiếp khóc thành tiếng.

Đối với ông mà nói,"Hồng lâu mộng” chính là sinh mệnh!

Ông trả giá thời gian cả đời để nghiên cứu tác phẩm này.

Ông đồng cảm với mỗi một nhân vật trong câu chuyện, vô số ban đêm, ông đều cảm thấy dường như mình sống trong cái thế giới mơ màng kia.

Vị lão già này tí tách rơi nước mắt.

Hiện giờ, ông đã 92 tuổi.

Đời người như giấc mộng!