Chương 42: Chỉ Có Ta Biết Kết Cục Của “Hồng Lâu Mộng”

"42"

Trên tờ giấy bản thảo, chỉ viết một con số này.

"42"

Lâm Huyền lật qua lật lại giấy viết bản thảo, lại soi lên trước ánh đèn, không có bất kỳ chữ viết ẩn hình gì.

Quả thật như thế.

Chỉ có một con số duy nhất này.

Hằng số vũ trụ: 42.

"Không thể hiểu được... Ra vẻ thần bí như thế làm gì?"

Lâm Huyền hoàn toàn không có cách nào hiểu được số 42 này có ý gì, cũng không biết hằng số vũ trụ này có ích lợi gì.

Nhưng trực giác nói cho hắn...

Cái hằng số vũ trụ này có lẽ mới là bí mật quan trọng nhất trong hồi âm của Einstein.

"Mặc kệ như thế nào, hiện tại mình đều không dùng được, vẫn là cất kỹ đi."...

Lâm Huyền thiêu hủy hồi âm của Einstein gửi cho hắn.

Sau đó cho đống bản thảo này vào trong túi đựng văn kiện, lại cất vào trong ba lô.

Cho dù thứ này bị người khác nhặt được, người đó cũng chỉ sẽ cho rằng đó là giấy nháp tính toán của học sinh tiểu học trẻ trâu.

Thời gian cũng không còn sớm.

Lâm Huyền rửa mặt xong bèn tắt đèn đi ngủ.......

Lâm Huyền rất mau tiến vào mộng đẹp.

Nhưng là trong một phòng nhiệt độ ổn định ở chỗ quản lý Cố cung, một đám các nhà văn học nổi tiếng tụ tập ở chỗ này, mặt ủ mày chau...

Tùy tiện một người ở nơi này, đi ra ngoài đều là Bắc Đẩu, nhân vật cấp bậc bảo vật quốc gia.

Họa sĩ lớn, nhà thư pháp, nhà nghiên cứu văn học, nhà thơ lớn, tác giả văn xuôi nổi tiếng, ...

Bọn họ đại biểu cho nhóm người có trình độ văn học cao nhất của Trung Quốc.

Lúc này đã hơn 2 giờ đêm.

Nhưng đám người già tuổi trung bình hơn 70 này lại không có chút buồn ngủ nào! Bọn họ vây quanh trước bút tích thật của tác phẩm "Hồng lâu mộng", thở ngắn than dài.

"Không có kết cục!! Tại sao không có kết cục!! Chỉ thiếu mỗi bài thơ cuối cùng kia! Bực không chịu nổi mất thôi!"

"Tiểu Ngô, gọi người mang thuốc trợ tim hiệu quả nhanh tới đây... Ta đọc tới tờ cuối cùng lại đột nhiên bị ngừng bặt, suýt chút nữa không thở nổi!"

"Không nghĩ tới trước khi chết mà ta còn có thể đọc được đoạn sau hồi 40 của "Hồng lâu mộng"! Nhưng ta lại càng không thể tưởng tượng được, thế mà thiếu một bài thơ cuối cùng, không được đọc nốt! Thà rằng để ta chết sớm còn hơn!"

"Không đọc được bài thơ cuối cùng kia, ta chết không nhắm mắt! Tại sao chỉ thiếu mỗi bài thơ cuối cùng thế này!"

"Tức chết ta rồi! Loại cảm giác thiếu một chút cuối cùng này, tựa như lúc đi ỉa, còn sót ít phân mà ỉa mãi không ra! Quá khó chịu rồi!"...

Có thể khiến cho những "Bắc Đẩu" của giới văn học nói ra lời thô bỉ như thế...

Đủ có thể thấy được, cảm xúc của bọn họ kích động tới cỡ nào.

Ở bên ngoài, bọn họ ung dung bình thản, điềm đạm ôn hòa, ít nói im lặng như vàng, dáng vẻ ngời ngời.

Nhưng mà hiện tại.

Bởi vì không được đọc bài thơ cuối cùng kết thúc "Hồng lâu mộng”, người nào người nấy nôn nóng sốt ruột.

Kỳ thật.

Chuyện này cũng không thể trách bọn họ.

Trong giới văn học của Trung Quốc có câu danh ngôn...

Điểm cuối của văn học là "Hồng học".

Chỉ cần là người nghiên cứu văn học, rốt cuộc không có khả năng vòng qua "Hồng lâu mộng".

Bởi vì đây là tác phẩm văn học Trung Quốc đỉnh cao cả về tính văn học và tính nghệ thuật.

Không đọc hiểu "Hồng lâu mộng", người đó không được coi như nhà văn.

Không nghiên cứu "Hồng lâu mộng”, người đó không tính là nhà nghiên cứu văn học!

Đám ông già này đã tới tuổi xế chiều, chẳng mấy chốc thì xuống mồ.

Mà khi bọn họ biết, lúc còn sống thế mà có thể nhìn thấy phần sau hồi 40 của "Hồng lâu mộng”, ai nấy đều vô cùng kích động.

Nửa đêm rồi cũng không ngủ được. Sôi nổi gọi đám con cái có quyền thế của bọn họ, một hai phải đi Cố cung ngay lập tức! Khuyên cũng không khuyên nổi!

Nhưng bọn họ trăm ngàn lần không nghĩ tới...

Phần sau hồi 40 của "Hồng lâu mộng" gần như hoàn chỉnh, chỉ thiếu mỗi bài thơ kết cục cuối cùng!

"Haiz..."

Trong căn phòng nhiệt độ ổn định, tràn ngập tiếng thở dài.

Lúc này.

Một ông già thấp bé gây ốm nói chuyện:

"Các vị... Có một câu nói... Ta không biết có nên nói ra hay không."

Ngay sau đó, tất cả mọi người nhìn ông già, mà ông ta thì nhìn về phía Lưu Diên Thanh.

Lưu Diên Thanh, hội trưởng hội nghiên cứu Hồng học của Trung Quốc, cố vấn tối cao đặc biệt của viện bảo tàng Cố cung.

Ông là người lớn tuổi nhất ở hiện trường.

Đồng thời cũng là "Bắc Đẩu", nhân vật có địa vị cao nhất trong giới văn học Trung Quốc.

Thấy Lưu Diên Thanh không nói gì, ông già thấp bé gây ốm kia tiếp tục nói:

"Cũng không phải ta muốn oan uổng người thanh niên kia... Ta thật sự không có ý này, ngược lại thì ta vô cùng kính nể hắn! Ít nhất tôi không cao thượng như hắn."

"Cho nên ta có ý tưởng này... Nói thật ra, ta cũng cảm thấy có chút bất kính với anh hùng..."

Nói vòng vo một hồi, mọi người trong phòng đều cảm thấy phiền!

Sôi nổi thúc giục ông ta muốn nói gì thì mau nói, đừng úp úp mở mở nữa!

Lưu Diên Thanh nghe tới đó, đại khái đã hiểu được ông ta muốn nói gì.

Ông thở dài, chậm rãi nói:

"Ở đây không có người ngoài, có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng đi."

Ông già thấp bé gầy ốm nhìn quanh bốn phía, cẩn thận nói:

"Vậy ta đây nói... Chúng ta việc nào ra việc đó, mọi người cũng đừng trách ta."

"Ta cho rằng... Người trẻ tuổi mới đảm nhiệm chức vụ quán trưởng Cố cung danh dự kia..."