Chương 4: Oanh Động Toàn Thành!

Kế hoạch của Lâm Huyền đã nghĩ xong ở trên xe taxi rồi.

Viết một phong thư cho bản thân của quá khứ, nói cho hắn biết thời gian, nơi xảy ra bi kịch, để hắn đi ngăn cản.

Vừa rồi tận mắt nhìn thấy một gia đình gặp bất hạnh, Lâm Huyền cảm thấy nếu bản thân đã có năng lực giúp đỡ bọn họ, lại là tiện tay mà thôi, không thể ngồi yên không quan tâm.

"Ta của quá khứ thân yêu "

"Xin chào!"

"Từ thời gian online mà nói, ngươi cũng đã từng nhận được thư mà ta gửi, chuyện chứng minh thân phận, không cần ta nhấn mạnh lần nữa đúng chứ?"

"Được rồi. .. Mạng người quan trọng, để không phạm phải sai lầm, ta chứng minh cho ngươi thêm một lần. Ta là tương lai ngươi, ta nói cho ngươi biết một bí mật nhỏ chỉ có hai ta biết: Lúc tiểu học. . . lão sư Ngữ văn. ... Lời bình. .

"Lần này ngươi tin rồi chứ? Vậy ta nói chuyện chính, buổi chiều lúc 4 giờ ngày mùng 6 tháng 6 năm 2021. trên cây cầu nhỏ cách đường Thành Đông Thắng Lợi 200m về phía nam đã xảy ra một trận bi kịch, hai bé gái 5,6 tuổi chết đuối."

"Nước ở đó đối với ngươi mà nói cũng không sâu, chỉ tới ngực của ngươi, dựa vào nhân phẩm của chúng ta, đã biết rõ chuyện này thì chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm. Ngươi đến đó sớm một chút, ngăn cản bi kịch xảy ra."

"Ký tên: Ngươi của ngày mai.".....

Sau khi viết xong, Lâm Huyền gấp giấy viết thư lại, bỏ vào phong thư, dán tem lên.

Sau đó viết trên phong thư:

Người nhận thư: Lâm Huyền.

Địa chỉ: Phòng số 802, tầng 4 khu chung cư số 3, vịnh Tân Hồ, thành phố Đông Hải.

Thời gian gửi tới: ngày mùng 5 tháng 6 năm 2021.

Sau khi viết xong, Lâm Huyền đem phong thư quăng vào hòm thư nhỏ màu đỏ.

Bang.

Một tiếng vang khẽ, đại biểu cho thư đã quăng vào.

Lâm Huyền đột nhiên có chút hiếu kì. ... "Người đưa thư" rốt cuộc là khi nào mới tới lấy thư chứ?

Hắn cầm hòm thư nhỏ đồ chơi lên, dùng sức lung lay.

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

Bên trong phát ra tiếng phong thư đυ.ng vào lá sắt.

"Thư vẫn còn ở đó. .. Vậy cho thấy rõ thư không phải là lập tức gửi đi."

"Dù sao cũng gửi tới sớm hơn một ngày so với ngày mà ta viết, nhất định có thể nhận được."

Sau đó Lâm Huyền liền rửa mặt đi ngủ...

Lúc này, Lâm Huyền phát hiện, trong đầu của mình lại có thêm một số ký ức vốn dĩ không tồn tại.

Ở trong những ký ức này, sáng sớm hôm qua mình đã nhận được một phong thư, liền đặt ở trên bàn làm việc.

Sau khi mở ra, trên thư nói cho mình biết dãy số của bóng hai màu kỳ này. ..

Sau đó bản thân liền đi năm cửa hàng xổ số khác biệt mua một vé, còn cố ý đánh sai dãy số cuối cùng. ..

Những ký ức này buổi sáng vẫn còn không có, bây giờ trở nên càng ngày càng rõ ràng, dần dần hòa làm một thể với ký ức ban đầu của mình.

"Thì ra. .. ký ức sau khi thay đổi, cũng sẽ không tràn vào não ngay lập tức, mà chậm rãi dung hợp với ký ức ban đầu."

"Vân rất nhân tính hóa."

Nếu như những ký ức này ngay lập tức tràn vào não, không tránh khỏi sẽ gây đau đầu hoặc là xuất huyết não, từ từ mà đến sẽ không có bất cứ thương tổn gì đối với cơ thể. ...

11 giờ rưỡi tối, quay xong đoạn video ngắn, Lâm Huyền đi vệ sinh chuẩn bị chính thức đi ngủ.

Đi ngang qua phòng làm việc, hắn lại lần nữa bước vào.

Cầm hòm thư màu đỏ lên, dùng sức mà lắc!

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

"Chết tiệt. .. sao thư vẫn còn ở đây? "Người đưa thư" này rốt cuộc là khi nào mới đến lấy thư chứ?"

Thực sự trễ quá rồi, Lâm Huyền vứt bỏ lòng hiếu kỳ, thành thực quay về giường nằm ngủ........

Ngày hôm sau, Lâm Huyền bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Ngày hôm qua xin nghỉ, hôm nay phải chăm chỉ đi làm.

Sau khi thức dậy, đi vệ sinh.

"Hả? Ngày hôm qua ta có giặt quần áo sao?" Lâm Huyền ngơ ngác nhìn quần áo phơi trong phòng vệ sinh. ..

"Bỏ đi, có thể ký ức vẫn chưa dung hợp xong "

Lâm Huyền suy đoán, phong thư viết cho quá khứ ngày hôm qua kia, nhất định đã thay đổi lịch sử.

Theo tính cách của mình, chắc chăn sẽ không thể thấy chết mà không cứu.

Những quần áo bẩn này, đoán chừng chính là ngày hôm qua sau khi mình xuống sông cứu người xong liền về nhà tắm.

"Chờ ban đêm ký ức dung hợp xong, sẽ biết rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm qua."

Sau khi rửa mặt, ăn cơm, thay quần áo xong xuôi, hắn lại lần nữa đi vào phòng làm việc, cầm hòm thư màu đỏ, dùng sức lắc!....

Lặng ngắt như tờ.

"Ồ, xem ra thời gian lấy thư của "Người đưa thư" là vào nửa đêm, thật chuyên nghiệp."

Sau khi Lâm Huyền dọn dẹp xong, liền đi ra ngoài bắt tàu điện ngầm đi làm.

Ở trên tàu điện ngầm, hắn tìm kiếm tin tức bản địa, thật sự là nhìn thấy tin tức mình cứu người thành công.

Trên cầu nhỏ ở đường Thăng Lợi hai bé gái rơi xuống nước! Tiểu hiệp đi ngang qua thấy việc nghĩa hăng hái làm!

Anh hùng đương thời! Tiểu hiệp đẹp trai cứu được hai bé gái rơi xuống nước! Sau khi cứu người vội vàng rời điI

Thâm tàng công dữ danh*! Hành động của vị tiểu hiệp đẹp trai này đáng để tất cả chúng ta học tập!

(*Thâm tàng công dữ danh: là triết lý Đạo gia, nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm. )

Chấn động! Người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức lực, vậy mà làm thiếu nữ ướt thân như vậy!

"CmnI Truyền thông bất lương!"

Tin tức cuối cùng, chắc chắn là trang lá cải U hoặc C nào đó đăng tải, Lâm Huyền trượt tay ấn vào nút báo cáo.

Người cứu lên được là tốt rồi.

Lâm Huyền vốn là vô ý nổi danh.

Sau khi xuống tàu điện ngầm, Lâm Huyền trực tiếp đi về phía văn phòng của công ty.

Ở phía xa đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.

Huyên náo giống như chợ bán thức ăn. "Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Vừa đi qua ngã rẽ của cao ốc.

Lâm Huyền chấn kinh!

Mắt có thể nhìn thấy được! Người đông nghìn nghịtI

Phóng viên đài truyền hình!

Bọn trẻ cầm hoa tươil

Vô số người chen chúc!

Đèn flash lốp bốp!

"Các vị bằng hữu đang xem trước màn hình! Nơi này chính là nơi làm việc của anh hùng Lâm Huyền thấy việc nghĩa hăng hái làm, không lâu nữa, chúng ta sẽ nhìn thấy khuôn mặt thật của anh tai"

"Lâm Huyền tiên sinh vẫn còn chưa tới sao? Trường học của chúng ta đặc biệt tổ chức để bọn trẻ tặng hoa cho anh hùng!"

"May mà Lâm Huyền tiên sinh bị đồng nghiệp của anh ta nhận ra, bằng không, thật sự đã trở thành anh hùng vô danh rồi! Chúng ta muốn cảm ơn cũng không tìm được người!"