Trong tiếng kinh hô của Kalman và .Jenny, hòm sắt đã phủ bụi sáu mươi năm đã mở ral
Rắc rắc!
Ngay sau tiếng vang giòn tan kia, từng lớp cửa sắt của chiếc hòm sắt mang hình thức tự hủy trực tiếp mở rộng.
"AI Fuck! Oh my Godl! Mở rồi! Mở rồi kìa! Mở ra thật rồi kìa!"
"Là Lâm Huyền thật! Chúng ta tìm được Lâm Huyền chân chính rồi! Tài sản một tỷ! Ta muốn mua sạch toàn bộ thế giới! Ha ha ha ha ha ha!"
Kalman và .Jenny vui vẻ đến mức không diễn tả được.
Sau khi khoa tay múa chân một hồi, bọn hắn lập tức tiến lại gần, đứng bên cạnh Lâm Huyền, nhìn vào trong hòm săt...
"UI..."
"Thứ này! Thứ này thứ này thứ này nguy hiểm quá rồi!"
Chỉ thấy bên trong hòm sắt tự hủy chứa đầy cơ quan, máy móc cấu tạo tinh vi phức tạp, nhìn hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Ở ngay vị trí chính giữa, có mấy hộp thủy tinh bị phong kín, chứa axit sulfuric đậm đặc!
Ở giữa bốn chiếc hộp thủy tinh có kẹp một phong thư rất dày.
Vô số máy cảm biến được đính vào xung quanh hòm sắt, chỉ cần nhận được một lực nhất định, kết cấu đòn bẩy sẽ lập tức làm vỡ tan hộp thủy tinh!
Sau đó phần axit sulfurix đậm đặc sẽ phủ lấy phong thư, trong nháy mắt sẽ khiến lá thư biến thành một đống than cốc!
(Axit sulfuric có tính chất oxi hóa cực mạnh, có thể khiến giấy, gỗ biến thành than ngay lập tức. )...
Vừa nghĩ đến việc bản thân ngày nào cũng ôm cái thứ đồ chơi này chạy đông chạy tây...
Kalman không nhịn được sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
"Thôi bỏ đi, để lại cho chúng ta di sản trị giá một tỷ, xem như là phí bồi thường tổn thất tinh thần đi."
Lâm Huyền chỉ vào đống axit sulfuric:
"Thứ đồ chơi này các ngươi làm sao đưa được lên máy bay vậy? Làm sao thông qua cửa kiểm an vậy?"
Kalman lấy ra lá thư giới thiệu từ Đại sứ quán:
"Gia tộc Einstein chúng ta khá có quyền có thế ở nước D, những vấn đề này không khó giải quyết." "Vả lại chúng ta cũng không đến bằng máy bay, từ năm 2006 chúng ta đã ngồi thuyền đến Trung Quốc, trước giờ chưa từng rời đi."
"Có điều, lần này cuối cùng cũng có thể về nhà rồi! Mặc dù ẩm thực ở Trung Quốc rất ngon, nhưng chúng ta vẫn muốn về nhà kế thừa di sản hơn!"
Jenny gật đầu đồng ý, sau đó cô ấy đưa phong thư có viết tổ huấn từ Einstein, nhét vào trong tay Lâm Huyền.
Rồi cô ấy lại chỉ chỉ tay vào lá thứ trong hòm sắt kia:
"Lâm Huyền tiên sinh, hai phong thư này đều gửi đến ngài, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của tằng tằng tổ phụ."
"Bây giờ ngài có thể lấy lá thư kia đi được không? Sau đó trả hòm sắt lại cho chúng ta? Đây là chứng cứ để chúng ta quay về kế thừa di sản."
Lâm Huyền gật đầu, theo như yêu cầu thôi, hắn lấy chiếc hòm sắt chứa đầy axit sulfuric đậm đặc này cũng chẳng để làm gì.
Sau khi lấy lá thư đi, Kalman và .Jenny ôm hòm sắt rời đi ngay!
"Ôi ôi ôil Các ngươi phải đi ngay bây giờ luôn à!"
Lâm Huyền thử gọi với lại hai đứa cháu bất hiếu kia.
Nhưng...
Hai con người đang sốt ruột chờ kế thừa di sản đã sớm chạy đến cửa thang máy nhanh như chớp, xuống lầu...
"Ta thấy... Einstein thiết kế mật mã phiền toái như thế, vốn không phải vì đề phòng người ngoài mà là vì đám con cháu của ông ấy!"
"Nếu không phải vì món di sản một tỷ này... Đám con cháu không ra hồn này nhất định sẽ không làm chuyện này thay ông ấy."
Lâm Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Vẫn là Einstein mưu tính sâu xa...
Lâm Huyền cầm hai phong thư kia lên, quay trở về căn phòng của mình.
Cạch.
Khóa trái cửa phòng lại.
Hắn phải nhìn kỹ thử xem thế cục phiền toái mà Einstein thiết kế nên rốt cuộc là để truyền đạt bí mật gì cho hăn. Trước mắt có hai phong thư.
Một phong thư là tổ huấn mà Einstein viết cho đời sau của mình.
Một lá còn lại chính là hồi âm mà Einstein viết cho hắn.
Lâm Huyền còn chưa mở lá thư hồi âm ra, nhưng trên phong thư đã viết rất rõ ràng.
"Lâm Huyền tiên sinh kính mến"
Hơn nữa còn là chữ Hán.
Thật khiến Lâm Huyền cảm thấy quá bất ngờ.
Trong lịch sử Einstein là một kẻ "dốt ngoại ngữ”, việc học ngoại ngữ rất tốn sức.
Không ngờ hắn vậy mà lại chủ động học tiếng Hán.
"Vậy xem lá nào trước đây?"
Lâm Huyền cảm thấy đáp án của phần lớn thắc mắc của hắn chắc hẳn đều nằm trong lá thư "tổ huấn" kia.
Nên Lâm Huyền cầm lấy lá thư đã bị mở ra rồi kia.
Giấy viết lá thư ban đầu đã sớm bị phai màu, phong thư hiện tại viết bằng giấy viết mua gần đây.
Bên trong lá thư đều đã được xử lý gia công nên mới có thể giữ gìn thời gian dài.
"Thôi xong... Lại là chữ nước D..."
Lâm Huyền đọc không hiểu.
Hắn đành phải tải một ứng dụng "Chụp ảnh phiên dịch" trên điện thoại xuống.
Mở camera lên, đặt trước lá thư, tự động phiên dịch chữ nước D thành chữ Hán, hiển thị trên màn hình.
"Các đời sau của ta."
"Đoán không nhầm, lá thư này chắc hẳn sẽ được mở ra vào ngày 31 tháng 12 năm 2005. Người đọc lá thư lúc này chắc là tằng tăng tôn tử, hoặc là tăng tăng tằng tôn tử của ta."
"Ta có một nhiệm vụ muốn giao lại cho ngươi (hoặc là các ngươi), đừng thử hỏi bất kỳ điều gì, các ngươi chỉ cần biết... Sau khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể kế thừa di sản một tỷ mà ta để lại từ Quỹ tài trợ XX
"Ồ, đến năm 2006 thì có lẽ đã không còn là một tỷ nữa rồi, có lẽ là gấp bội chăng? Có lẽ đã tăng lên gấp mấy lần? Vả lại, còn có một hệ liệt danh sách kế thừa độc quyền."
"Đầu tiên, các ngươi nhất định phải học chữ Hán, đồng thời phải thông thạo được nó. Đây chính là khảo nghiệm đầu tiên để kế thừa di sản." "Sau đó, nghĩ cách đem hòm sắt tự hủy này đến Trung Quốc, bắt đầu tìm đến một người có tên là Lâm Huyền."
"Ta không biết tuổi tác, địa chỉ, giới tính và tất cả mọi thứ về hẳn... Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ một manh mối quan trọng... Có bất kỳ Lâm Huyền nào thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, tivi, tin tức thời sự, các ngươi cứ tìm đến hắn."
"Tìm nhầm người cũng không sao, nhưng không được để sót bất kỳ một người nào tên Lâm Huyền."
"Lâm Huyền chân chính, hắn sẽ thông qua mật mã mở được chiếc hòm sắt này, đến lúc đó các ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Cầm hòm sắt đã bị mở ra đến Quỹ tài trợ XX nhận toàn bộ di sản của ta!"
"P S: Đừng thử tìm cách phá giải, chiếc hòm sắt này chỉ có tổng cộng 999 lần để thử, khi điền mật mã vào lần thứ 1000 sẽ khởi động cơ quan, tự hủy."
"P S lần nữa: Mỗi một Lâm Huyền tiên sinh đều chỉ có hai cơ hội mở thử. Nếu như hai lần nhập mật mã đều sai, vậy không còn nghỉ ngờ gì nữa, hắn không phải là Lâm Huyền thật sự"
"Lạc khoản: Albert Einstein."