Có lẽ là vì để cho người tham quan có thể hiểu thêm về bức họa này.
Ban tổ chức đã rất tinh ý, đặt một bản Einstein truyện ký ở dưới khung tranh.
Lâm Huyền cầm sách lên, bên trong vừa hay có kẹp một cái thẻ kẹp sách.
Sau khi mở ra, trực tiếp đã đến chương sau, chính là miêu tả về nhà vật lý học Einstein lúc tuổi già.
"Ban tổ chức dụng tâm rồi. . "
Lâm Huyền không khỏi cho ban tổ chức một lời khen, nếu như mỗi triển lãm tranh đều có thể chuẩn bị dụng tâm như thế, đâu còn có chuyện quần chúng sầu não xem không hiểu chứ?
Một trang của thẻ kẹp sách này, là một phần nhật ký của Einstein lúc tuổi già:
"Thượng Đế, ta có tội."
"Phương trình chuyển hóa chất năng E=MC2, ta không nên phát hiện ra loại vật này, đây chính là quả táo độc của ác mai"
"Dựa vào phương trình này, những đám người hiếu chiến kia đã nghiên cứu ra vũ khí hạt nhân có lực sát thương khủng khϊếp, khi hai tên "Mập mạp" này ném xuống, mấy trăm vạn dân thường của đất nước hoa anh đào chết bởi năng lượng hạt nhân phóng xạ ra."
"Ta là tội nhân. .. Là ta đã gϊếŧ bọn hắn. Không. . . Chỉ sợ trong cuộc chiến tranh sau này, vũ khí hạt nhân sẽ gϊếŧ chết càng nhiều người hơn, mấy ngàn vạn! mấy chục tỷ! Bọn hắn đều là bị phương trình chuyển hóa chất năng của ta gϊếŧ chết!"
"Ta có tội. .. Ta không thể nào tưởng tượng được về tương lai của nhân loại."
"Không, năm giữ lực lượng ác ma diệt thế như vậy. .. Nhân loại còn có thể có ngày mai ư?"
Lâm Huyền sau khi xem xong, đưa sách cho Đới Sở Thiền.
"Einstein nghĩ sai rồi, nhân loại không chỉ có ngày mai, hơn nữa còn là ngày mai tươi đẹp, hòa bình, không có chiến tranh."
"Ông ta cho rằng chiến tranh sau này, lại bởi vì sự tồn tại của vũ khí hạt nhân mà đánh nhau cuồng loạn hủy diệt Địa Cầu."
"Nhưng trên thực tế. .. Chính bởi vì sự tồn tại của hạt nhân uy hϊếp, quốc gia hiện tại cũng không dám tùy tiện đánh trận, ngược lại thúc đẩy hòa bình lâu dài."
Đới Sở Thiền sau khi xem hết nhật ký trên truyện ký, phốc một tiếng:
"Einstein kia thật sự là quá đáng thương, ông ta tuyệt đối không ngờ rằng, vũ khí có lực sát thương lớn nhất trong lịch sử loài người, vừa hay lại duy trì hòa bình trước nay chưa từng có cho thế giới."
"Từ đó về sau, không còn có bất cứ đạn hạt nhân nào bị dùng cho chiến tranh, đây là một chuyện giêu cợt thế nào chứ."
Lâm Huyền nhìn Einstein buồn râu không vui trên bức tranh, đột nhiên có một ý nghĩ to gan!
Einstein và Tào Tuyết Cần không giống nhau.
Bản thân ông ta chính là nhà vật lý học vĩ đại, đưa ra thuyết tương đối hẹp cùng thuyết tương đối rộng, còn từng nghiên cứu tính khả thi của du lịch thời không.
Viết thư cho Tào Tuyết Cần, có thể Tào Tuyết Cần sẽ coi là trò đùa quái đản.
Nhưng nếu như viết thư cho Einstein.
Nói mình đến từ tương lai...
Chỉ cần mình đưa ra được chứng cứ tương ứng, Einstein tất nhiên sẽ tin tưởng mình!
Lâm Huyền đã có dự định ——
Einstein, chính là nhân tuyển có một không hai nghiệm chứng tác dụng của hòm thư thời không!
"Lâm Huyền học trưởng? Còn muốn xem tiếp bức tranh này nữa sao?"
Đới Sở Thiền nháy mắt hiếu kỳ, nàng không hiểu, tại sao Lâm Huyền lại có đam mê đối với bức họa này như vậy.
"Ta chẳng qua là cảm thấy bức họa này rất có thâm ý, liền nhìn thêm mấy lần mà thôi. Đúng rồi, cuộc triển lãm tranh này diễn ra mấy ngày?"
"Còn ngày mai nữa, ngày mai là thứ bảy, qua ngày mai, những bức tranh này sẽ được đưa đến triển lãm thủ đô."
Lâm Huyền nhìn đồng hồ một chút, hiện tại đã là 11 giờ 50, nên đi ăn cơm thôi.
"Vậy. .. hôm nay chúng ta xem đến đây thôi, ngày mai đến nhà ngươi ăn cơm trước, có thời gian ta lại tới nơi này dạo chơi."
"Thật sao! Hì hì, không ngờ rằng Lâm Huyền học trưởng cũng thích nghệ thuật!"
Đới Sở Thiền không ngờ rằng Lâm Huyền vậy mà lại cảm thấy hứng thú đối với mấy bức tranh "Buồn tẻ" này, đây chính là sở thích chung hiếm thấy!
"Như vậy được rồi, ngày mai ta cùng tài xế tới đón ngươi! Đến lúc đó chúng ta xuất phát sớm một chút, còn có thể tới đây xem hết các tác phẩm còn lại!"....
Sau khi hai người hẹn xong, liền ra khỏi sảnh triển lãm, tìm nhà nhà hàng tây ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Đới Sở Thiền vẫn líu ríu hoạt bát không thôi, thật sự giống như một con gấu đồ chơi điện lượng vô hạn. Chuyện †rong trường học, chuyện trong nhà, suy nghĩ của bản thân nàng, toàn bộ đều muốn nói một mạch cho Lâm Huyền nghe, cơm cũng không ăn bao nhiêu, chỉ nói.
Sau khi ăn cơm xong, Đới Sở Thiền muốn về trường học, bởi vì buổi chiều còn có tiết.
"Lâm Huyền học trưởng! Ngày mai gặp!"
"Được, ngày mai gặp."
Sau khi tiễn Đới Sở Thiền, Lâm Huyền quay trở lại công ty một chuyến.
Mặc dù lão Trương cho mình nghỉ phép cả một ngày, nhưng bây giờ bản thân đã là tiểu lãnh đạo, phía dưới có 10 tổ viên, tinh thần trách nhiệm vẫn phải có.
Buổi tối sau khi tan ca về đến nhà, Lâm Huyền như thường lệ mở tỉ vi lên, sau đó ăn cơm.
Trên TV đang phát tin tức thông báo bản địa.
"Theo chứng thực, đại học Đông Hải có hai nữ sinh mất tích một cách ly kỳ, theo thứ tự là Điền X X cùng Lý X X"
"Trong quá trình điều tra, ngành liên quan phát hiện, mất tích ly kỳ như vậy, còn có bạn trai của Điền X X, xã hội đen Lưu X X"
"Ba người mất tích ly kỳ, hiện nay còn đang trong quá trình điều tra. .. nếu như quần chúng có manh mối, xin...
Lâm Huyền ăn một miếng cơm.
Quả nhiên, Đới gia đã bắt đầu hành động.
Hoặc là nói.
Là đã "Xử lý" xong.
Bây giờ lịch sử đã thay đổi, vụ án bắt cóc không bị báo cáo ra, mọi người đương nhiên cũng không biết ba người này là ai, chỉ cho rằng là vụ án mất tích bình thường.
Nhưng mà Lâm Huyên rất rõ.
Ba người này, chính là tội phạm bày ra vụ bắt cóc Đới Sở Thiền.
Trực giác của Lâm Huyền mách bảo rằng, ba người này vẫn chưa chết.
Bởi vì...
Dựa theo tính cách của Đới Song Thành, chắc chăn phải để bọn hắn sống không bằng chết!....
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Lâm Huyền lại lần nữa đi vào thư phòng.
Hắn muốn lợi dụng Einstein để kiểm chứng một chút —— hòm thư thời không rốt cuộc có thể viết thư cho những người khác của quá khứ hay không. Bật đèn bàn lên.