Chương 9: Thiên Địa Chi Bảo



Gió núi gào thét, đầu Trần Trầm trống rỗng, cảm giác mình tựa như một đóa phù du trong thiên địa, theo gió phiêu lãng.

Đúng lúc này, chân hắn đột nhiên móc phải một nhánh tử đằng, tốc độ thoáng cái chậm lại.

Bất quá nhánh cây kia rất nhanh gãy, Trần Trầm tiếp tục lao xuống dưới.

Một cơn gió lớn thổi qua, Trần Trầm bị thổi chệch hướng, khiến hắn mắc phải một đám dây leo.

Cảm giác như đang nằm trên võng vậy.

- Quả nhiên không chết!

Trần Trầm thở phào, tuy hiện tại cả người hắn mệt rã rời, nhưng không chết là tốt rồi.

Ngay từ đầu hắn đã không trông cậy nhảy núi có thể hoàn hảo, không tổn hao gì.

Thời điểm hắn còn đang cảm thán, bên cạnh dần dần sáng lên.

Cứ như có ai đột nhiên bất đèn chiếu vào hắn.

Trần Trầm quay đầu nhìn, chỉ thấy trong khe núi có một đóa hoa cực lớn đang kết quả, không biết đó là gì mà lại tản mát ra hào quang, hơn nữa ngày càng sáng chói.

- Cái này… Chính là cơ duyên?

Trần Trầm thầm nghĩ, hai mắt hắn sáng lên.

Trái cây phát sáng, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng nghe qua. Thứ này hiển nhiên là thiên tài địa bảo, không thể nghi ngờ.

Áp chế hưng phấn trong lòng, Trần Trầm bắt đầu hỏi hệ thống.

- Phạm vi 10 mét, vật trân quý nhất ở đâu?

- Trên người Kí chủ, chính là bổn hệ thống, thuộc về vật báu vô giá.

Nghe trả lời, mặt Trần Trầm tối sầm, dằn lòng hỏi tiếp.

- Vậy vật trân quý thứ hai?

- Cách 1 mét trước mặt, trong khe núi. Tiên Thiên Không Linh chi quả, ba ngàn năm kết quả một lần, kết xong chỉ duy trì hai phút rồi tiêu tán giữa thiên địa.

- Ăn vào có thể cải tạo thể chất phàm nhân thành Tiên Thiên Linh Thể, thích hợp tu tiên nhất. Một bước tiến vào Tiên Thiên Luyện Khí cảnh, chí bảo bực này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, chỉ người có được đại cơ duyên mới đạt được.

Nghe giới thiệu, Trần Trầm nuốt một ngụm nước bọt, mắt sáng quắc nhiều Tiên Thiên Không Linh chi quả đang lột xác.

Đồng thời trong lòng hắn không ngừng cảm thán tạo hóa thần kỳ.

Nếu như hắn không dùng tư thế đầu chúi xuống để nhảy núi thì làm gì mắc phải nhánh tử đằng kia.

Mà nếu thời gian chệch đi một chút, hắn cũng sẽ không gặp được trận gió lớn, không có gió thì làm sao rơi xuống đây?

Một ngày 24 tiếng, có thể nói 23 tiếng 59 phút 50 giây còn lại chờ hắn dưới vực sâu chỉ có một chữ chết.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại có vài giây ẩn chứa sinh cơ.

Mà một đường sinh cơ này vừa vặn gặp phải Tiên Thiên Không Linh chi quả kết quả, ba ngàn năm kết quả một lần, quả chỉ tồn tại 2 phút.

Muốn chạm phải loại cơ duyên này… Xác suất gần như bằng không.

Thế giới to lớn, cơ duyên gặp phải Tiên Thiên Không Linh chi quả có được bao nhiêu? Không ai biết được.

Nhưng Trần Trầm có thể khẳng định, 100 cái cơ duyên như vậy, hết 99 cái đều bị người bỏ lỡ. Dù sao thì người có được đại cơ duyên cũng chẳng phải cải trắng, đào đâu ra nhiều như vậy?

- Aiz, từ nay về sau, những… Cơ duyên này đều là của ta.

Trần Trầm khẽ thở dài một hơi.

Thời gian dần qua, Không Linh chi quả thuần một màu trắng đã hoàn thành quá trình kết quả, hào quang cũng bắt đầu nội liễm, nhìn bề ngoài hết sức bình thường.

Trần Trầm không để cho Không Linh chi quả có cơ hội tiêu tán giữa thiên địa, hắn lập tức giơ tay chộp lấy, trong vòng 10 giây xử sạch không còn một chút gì.

Ngay sau đó, một cỗ cảm giác không linh (1) bắt đầu tràn ngập toàn thân, tiên khí lăng không (2) sinh ra trong người hắn, cảm giác khó chịu bởi vì nhảy núi lúc trước gần như biến mất trong khoảnh khắc.

(1) Linh hoạt kỳ ảo!

(2) Không có căn cứ, từ trên trời rơi xuống.

- Thoải mái!

Trần Trầm nhịn không được hô to, giờ phút này, hắn có cảm giác như lão thiên gia đang đấm bóp cho mình, thoải mái đến cực điểm.

Hắn thậm chỉ có thể cảm nhân rất rõ cơ thể mình đang từ từ lột xác.

Gió quanh quẩn trong khe vực dường như cũng không bình thường, mà trở nên linh động hơn.

Một luồng khí đặc thù màu lam nhạt dần dần chạm đến các giác quan của hắn.

- Thứ này là linh khí sao?

Cảm nhận được luồng khí đặc biệt kia, Trần Trầm cảm thấy dường như trước mặt mở ra một đại môn thông đến toàn bộ tân thế giới.

Nội tâm khẽ động, những… luồng khí kia tựa như bách xuyên quy hải (3) đồng loạt tiến vào thân thể hắn.

(3) Trăm sông đổ về một biển.

Giờ khắc này, Trần Trầm có cảm giác như trong cơ thể có một cái chốt nào đó được mở ra, linh khí tựa như hồng thủy rót thẳng vào tứ chi bách hài, khiến cho toàn thân hắn tràn đầy lực lượng.

Quá trình này kéo dài trong vòng 2 giờ.

Thời điểm chân trời lóe lên tia nắng ban mai đầu tiền, Trần Trầm mở mắt.

Thế giới trước mắt hắn giờ đây sinh động hơn rất nhiều, hắn thậm chí có thể thấy được mấy viên đá nhỏ dưới đáy vực cách cả ngàn mét, thị lực hẳn là sánh ngang diều hâu.

Với lực lượng cường đại trong thân thể, Trần Trầm có cảm giác mình có thể dễ dàng men theo vách núi bò lên Hắc Phong nhai.

- Luyện võ chỉ tăng kỹ xảo, không vượt qua được cực hạn của con người. Còn tu tiên lại có thể tăng cấp độ sinh mạng, cả hai căn bản không cùng một đẳng cấp.

Cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, nội tâm Trần Trầm đã minh bạch một vài điều.

Sau đó, lưng hắn khẽ động, mượn dây leo búng người lên, leo lên vách núi dựng đứng.

...

Mấy phút sau, Trần Trầm lại một lần nữa đứng trên Hắc Phong nhai. Giờ phút này, tâm trạng của hắn hoàn toàn khác với đêm qua.

Nhìn xuống vực sâu thăm thẳm, chẳng những hắn không sợ hại, ngược lại còn sinh ra một loại hào khí Hội đương lăng tuyệt đính/Nhất lãm chúng sơn tiểu (4).

(4) Hai câu trong bài thơ Vọng Nhạc của Đỗ Phủ.

Ý nghĩa: Bước lêи đỉиɦ cao chót vót. Ngóng nhìn núi nhỏ dưới chân.

- Kí chủ hoàn thành thành tựu: Lần thứ nhất thông qua hệ thống đạt được đại cơ duyên. Phạm vi truy tung 10 mét tăng lên thành 15 mét.

Nghe được âm thanh nhắc nhở trong đầm, khóe miệng Trần Trầm hơi vểnh lên, nhìn mặt trời nơi xa, đứng chắp tay.

- Hệ thống, ta hỏi ngươi, trong phạm vi 15 mét, ai có tu vi cao nhất?

- Là Kí chủ, trước mắt tu vi Luyện Khí tầng 1.

- Tốt, rất tốt.

Trần Trầm chậc chậc tán thưởng hai câu.

Cho đến nay, chỉ có Huyện lệnh huyện Thạch Xuyên là có chút tu vi, không ngờ hôm nay hắn là người thứ hai có được tu vi ở huyện Thạch Xuyên.

Nhớ lại đám người đánh nhau đêm qua, hắn cảm thấy có hơi buồn cười, cứ như nhìn một đám tiểu hài tử náo loạn vậy.

...

- Hẳn là Trương công tử kia đã chạy thoát.

Trần Trầm nhìn xung quanh, không thấy có vết máu. Đêm qua hắn treo mình giữa sườn núi cùng không nghe thấy có thứ gì rơi xuống, trong lòng đã có vài phần suy đoán.

Kỳ thật không trốn được mới là vô lý, Trương công tử kia đã có thể gặp được cơ duyên bực này thì sao có thể chết dưới tay mấy tên sát thủ quèn kia được?

Không nghĩ nữa, Trần Trầm đi đến phía sau đại thụ lấy nồi cùng xẻng nhỏ của mình, sau đó nhanh chóng chạy về Thạch Đầu thôn.

Tối qua chạy hơn 2 giờ, bị sói hoang một đường đuổi gϊếŧ, mệt muốn đứt hơi mới đến được Hắc Phong nhai, thế nhưng hôm nay hắn chỉ tốn nửa canh giờ, lúc nhìn thấy bia đá ngay cửa thôn, vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ, không hề đỏ mặt thở gấp.

Nhìn cái nồi trong tay, sau đó lại liếc nhìn bia đá ở đằng xa, Trần Trầm nhịn không được bật cười.

Nồi vẫn là nồi, thôn vẫn hoàn thôn, nhưng hắn giờ đã không phải phàm nhân như đêm qua nữa rồi.