Chương 8: Các Vị Chậm Đã!

- - Có chuyện gì?

Nghe tiếng đánh nhau, Trần Trầm lập tức dập lửa, nhanh chóng uống nốt ngụm súp cuối cùng.

Cũng may súp này không liên quan gì đến mỹ vụ, cho nên hương thơm cũng không lan tràn ra ngoài.

Một lát sau, tám đạo thân ảnh xuất hiện trên Hắc Phong nhai.

Trong số đó có bảy người mặc y phục dạ hành, nhìn cũng không phải dạng đứng đắn gì, bọn hắn đang điên cuồng vây công một thanh niên bạch y.

Võ công của bảy người này không kém, ít nhất mạnh hơn tên sát thủ bị lão Hắc ủi chết kia.

Mà thanh niên áo trắng thì… Lại càng mạnh hơn. Tuy nhiên, lấy một địch bảy quả thực có chút lực bất tòng tâm, hắn nhanh chóng bị dồn đến vách núi.

- Trương công tử, ngươi cần gì phải dựa vào nơi hiểm yếu mà chống đỡ, nếu như rơi xuống vách núi, chết so với bị huynh đệ ta gϊếŧ còn khó coi hơn. Đến lúc đó, phụ mẫu ngươi còn không nhận ra ngươi, chẳng phải sẽ khiến nhị lão càng thêm thương tâm à?

Một hắc y nhân “tận tình” khuyên bảo, chỉ có điều, đao trên tay hắn càng phát ra hung mãnh, mỗi một kích đều đâm vào chỗ hiểm trên người thanh niên.

Thanh niên bạch y không rên lên một tiếng, gian nan chống cự, dần dần bị dồn đến mép núi.

...

Cách đó không xa, Trần Trầm trốn sau đại thụ thấy được một màn như vậy, không khỏi kinh ngạc.

Trương công tử? Chẳng lẽ là công tử của Trương gia, một trong tam đại gia tộc huyện Thạch Xuyên?

Bằng không thì nhà bình thường lấy đâu ra người còn trẻ lại có công phu lợi hại như vậy?

Thạch Xuyên huyện có tam đại gia tộc, theo thứ tự là Triệu gia, Trương gia cùng Vương gia.

Trong đó, Triệu gia mạnh nhất, kế tiếp là Trương gia, Vương gia quật khởi trễ nhất, thực lực yếu nhất.

Hôm nay, nhìn thấy công tử của đại gia tộc cũng bị đuổi gϊếŧ, nội tâm hắn thoáng cân bằng lại.

Dân quê không dễ dàng, mà công tử đại gia tộc cũng không dễ dàng.

Trần Trầm nghĩ rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ đến gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Hắn tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, cho nên giờ phút này, hắn chỉ hi vọng đám người này đánh nhanh một chút rồi về ngủ đi, đừng ảnh hưởng đại kế nhảy núi của hắn.

- Hệ thống, còn mấy phút nữa đến giờ ta nhảy núi?

- Ba phút.

Nghe vậy, tâm trạng Trần Trầm trở nên rầu rĩ.

Đừng nói cái cơ duyên kia vốn thuộc về Trương công tử nha?

Bằng không thì sao lại hiện ra ngay lúc này?

- Trương công tử, ngươi nhất định không được nhảy núi, đó là cơ duyên của ta, không phải của ngươi!

Trần Trầm thầm cầu nguyện, hắn chỉ có thể trông cậy vào cái cơ duyên này để xoay người, đương nhiên không có đạo lý nhường người khác.

Huống chi, hai chữ “cơ duyên” chính là nói đến duyên phận của bản thân. Hôm nay, hắn dùng hệ thống sớm biết được nơi có cơ duyên, điều đó cũng nói lên hắn hữu duyên với cái cơ duyên này.

Hữu duyên với hắn hiển nhiên là của hắn, đạo lý vốn chính là như vậy.

- Các ngươi còn bức ta! Ta liền nhảy xuống, đến lúc đó hài cốt không còn, các ngươi cũng đừng hòng lấy được bạc!

Đúng lúc này, Trương công tử đứng bên vách núi quát to một tiếng, ánh mắt tràn đầy kiên quyết.

Đám sát thủ nghe vậy có hơi kiêng kị, động thủ cũng nương tay, vòng vây có xu thế bị Trương công tử phá vỡ.

Thấy một màn như vậy, Trần Trầm khẽ thở ra,

Nhưng tiệc vui chóng tàn, tên sát thủ cầm đầu thấy tình huống không đúng, lại lần nữa ra tay tàn nhẫn.

- Các huynh đệ không cần lo lắng, cho dù hắn trở thành bánh thịt, chúng ta tùy tiện cầm một vật trên người hắn về là có thể lĩnh công!

Đám sát thủ nghe vậy lại nhanh chóng dồn Trương công tử đến vách núi.

Thấy một màn trước mắt, Trần Trầm căm tức đến cực điểm.

Đám người này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhẫn tâm bức người khác đến tuyệt lộ!

Hắc Phong nhai cao có hơn ngàn mét, bộ nhảy xuống là giỡn chơi à?

- Hệ thống, còn bao lâu?

- Một phút nữa! - Hệ thống máy móc trả lời, dường như không có một chút tình cảm nào.

Trần Trầm càng thêm nôn nóng, giờ phút này, hắn gần như có thể kết luận nếu như mình không làm gì… Tám chính phần Trương công tử sẽ nhảy núi.

Chính là cái loại đầu hướng thẳng xuống.

Thế gian này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cơ duyên hiện thế, Trương công tử lại đúng lúc xuất hiện bên vách núi.

Từ đó có thể thấy rõ cơ duyên này là chuẩn bị cho Trương công tử.

- Hắn tên Trương Vô Kỵ à?

Trần Trầm rầu rĩ, thế gian này quả nhiên có “con trời” mà, Trương công tử trước mắt chính là một ví dụ điển hình.

- Không còn thời gian nữa! Dồn hắn xuống khe núi!

Sát thủ cầm đầu nhịn không được trầm giọng quát.

Trương công tử bị đám sát thủ bức bách, chân đã giẫm lên rìa vách đá, một khối đá bị hắn đạp phải rơi xuống vực sâu, không mảy may phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Có thể thấy được vách núi này cao bao nhiêu!

Tim Trần Trầm run lên, một khắc sau, nét mặt hắn dần trở nên kiên định.

Cơ duyên hôm nay… Hắn không liều một lần thì không cách nào lấy được!

Nếu như không chiếm được cơ duyên, không trở nên mạnh mẽ, người một nhà sẽ còn bị Vương gia đuổi gϊếŧ, kết cục đoán chừng không có gì tốt đẹp.

Tóm lại đằng nào cũng chết, không bằng liều mạng!

Nghĩ đến đây, Trần Trầm không chút do dự, từ sau đại thụ nhảy ra ngoài.

- Các vị chậm đã!

Hô to một tiếng, chúng sát thủ cùng Trương công tử đều ngừng tay, đứng ngẩn ra nhìn.

Bọn họ cũng không ngờ trên Hắc Phong nhai, giữa đêm khuya lộng gió, ngoài bọn họ còn có người khác.

- Các hạ là người phương nào?

Sát thủ cầm đầu trầm giọng nói, sát ý đã sớm không kìm được.

Hiện trường sát nhân còn có người khác, thử hỏi sao hắn không e sợ cho được?

Vạn nhất ngày sau tên này nghe giọng, nhận ra hắn, vậy thì chẳng phải hắn sẽ bị Trương gia đuổi gϊếŧ sao?

- Tại hạ Võ Đang, Trương Thúy Sơn!

Trần Trầm lạnh giọng đáp, tuy thanh âm có phần non nớt nhưng lại lộ ra một cỗ không giận tự uy.

Đám sát thủ hai mặt nhìn nhau, xác định chưa từng nghe qua cái tên này, bất quá, đối phương họ Trương, lại xuất hiện ở chỗ này giữa đêm thanh vắng, vậy thì tám chín phần là người Trương gia.

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu đám sát thủ đã nhấp nháy báo động đỏ.

Thế nhưng lúc này Trần Trầm lại nói:

- Hôm nay ta tới đây là để giảng cho các ngươi một đạo lý!

Hắn vừa nói vừa đi về phía đám sát thủ, bộ pháp vô cùng thong dong.

Thấy một màn như vậy, đám sát thủ càng thêm khẩn trương. Chẳng lẽ tên này là tuyệt đỉnh cao thủ? Bằng không vì sao không chút sợ hãi?

- Thế gian này, nắm đấm lớn chính là đạo lý! - Sát thủ cầm đầu tàn nhẫn nói. Đối với người đột nhiên xuất hiện này, trong lòng hắn cũng sinh ra vài phần kiêng kị.

- Trừ cái đó, thế gian này còn có một đạo lý. Chính là làm gì cũng phải phân thứ tự trước sau, các ngươi có hiểu không?

Trần Trầm tiến đến gần.

Thời điểm đám sát thủ còn đang mờ mịt không hiểu ra sao, hắn lấy đà vọt thẳng về phía vách núi.

- Gϊếŧ hắn!

Sát thủ cầm đầu cho rằng hắn chuẩn bị tấn công, lập tức rống lên một tiếng. Bất quá không ai dám lên, đám sát thủ đều bày ra tư thế phòng ngự.

Nói chơi, tên mới xuất hiện này nhìn cũng không dễ chọc, bọn họ lên trước lỡ bị gϊếŧ thì sao?

Thấy vậy, tảng đá trong lòng Trần Trầm rốt cuộc buông xuống, hắn lao thẳng đến vách núi, búng người nhảy lên 1 mét rưỡi, chúi đầu lao thẳng xuống vực.

- Hôm nay Trương mỗ đến đây tự sát, chư vị… Cáo từ!

Hô xong mấy lời này, Trần Trầm tựa như sao băng lao nhanh xuống vực.

- Cmn!

- Cmn!

...

Rơi tự do không dễ chịu chút nào, bên tai Trần Trầm ngoại trừ tiếng gió cũng chỉ có âm thanh “Cmn” không ngừng phát ra từ trên vách núi.