Cục diện nháy mắt trở nên an tĩnh, Trần Trầm cẩn thận từng chút một bước tới.
Lúc này, Ngụy lão tam nằm trên mặt đất, ngực bị lõm vào, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ cùng không cam lòng.
Thân là sát thủ, vậy mà hắn lại chết trong tay một đầu heo, thử hỏi làm sao hắn có thể nhắm mắt cho được?
Hắn vốn đã dự tính nhân sinh cả đời mình, có một ngày hắn sẽ thứ vương sát giá (1), tên tuổi sẽ được lưu vào sử sách, dù cho có chết cũng đáng.
(1) Dạng như hành thích vua chúa, công hầu.
Từ nay về sau, giới sát thủ sẽ nhớ mãi từng có một sát thủ tài ba, gọi là Ngụy lão tam, ngoại hiệu “Tiểu Diêm Vương”.
Không! Khi đó chữ “Tiểu” kia hẳn phải bỏ đi.
Thế nhưng, hôm nay, hắn lại mang theo mộng tưởng cao xa chết trong tay một đầu heo.
Heo không phải là một cách nói so sánh, mà đó chân chính là heo a….
- Sỉ nhục của giới sát thủ!
Ngụy lão tam thở hắt ra, mang theo uất ức về chầu Diêm Vương.
...
Trần Trầm nhìn Ngụy lão tam tắt thở, lại quay sang nhìn lão Hắc, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chẳng lẽ heo biến dị hung mãnh như vậy? Có thể trực tiếp ủi chết người?
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được giơ ngón tay cái với lão Hắc.
- Ột ột! Ột ột! (2)
(2) Chỗ này đổi “rầm rì” thành “Ột ột” nhé, nghe cho mùi mẫn =))
Lão hắc hừ hừ hai tiếng, uy phong lẫm lẫm quay về chuồng, cỗ khí thế kia có vài phần ý vị “Sự liễu phất y khứ/Thâm tàng thân dữ danh”. (3)
(3) Hai câu thơ trong tác phẩm Hiệp Khách Hành của Lý Bạch.
Ý nghĩa: Xong việc rũ áo ra đi, ẩn giấu thân thế cùng danh tiếng.
Lúc này, mẫu thân Trần Trầm - Tần Nhu đã dẫn đám người thôn trưởng chạy tới, mọi người vây xem Ngụy lão tam nằm ngay đơ trên đất, thật lâu vẫn không nói được lời nào.
Một lúc lâu sau, có một thôn dân lên tiếng:
- Hay là đi báo quan đi, dù sao người cũng chết rồi!
Nghe vậy, Trần Sơn cùng Tần Nhu có hơi do dự, bọn họ tuy là thôn dân, nhưng lại không ngốc, trong đầu đã phần nào đoán được cố chủ là ai.
- Không vội báo quá, đợi thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao. - Trần Trầm đột nhiên lên tiếng.
So với phụ mẫu, hắn không những không ngốc, còn rất thông minh.
Ngoại trừ Vương gia, hắn thật sự không nghĩ ra ai lại rãnh lông đi thuê người gϊếŧ cả nhà hắn.
Đúng như lời tên sát thủ kia nói, một nhà hắn còn không đáng 30 lượng.
Hơn nữa quanh năm luẩn quẩn trong thôn, muốn trêu chọc hay tổn hại đến ai cũng không có cơ hội,
- Chẳng lẽ bởi vì một câu của cha lúc ban ngày mà Vương gia nổi sát tâm? Muốn gϊếŧ người diệt khẩu? Cái này… Không khỏi quá độc ác đi!
Từng sống trong xã hội văn minh, sau khi xuyên qua, Trần Trầm vốn đã dùng suy nghĩ tệ hại nhất để phỏng đoán thế giới này, nhưng sự thật chứng minh, hắn vẫn còn non lắm.
Thế giới này xấu xa hơn hắn tưởng, lấy oán trả ơn cũng như tiện tay vò nát một quả hồng mà thôi!
- Đợi thì đợi vậy, mọi người giải tán, chuyện này để mai hẵng nói. Đợi đến sáng mai, chúng ta điều tra thân phận người này trước, sau đó báo quan cũng không muộn.
Thôn trưởng gừng càng già càng cay, lập tức hiểu rõ dụng ý của Trần Trầm.
Có thể mời được sát thủ… Kẻ kia nhất định lài đại môn đại hộ, nếu như hiện tại đi báo quan, quan phủ trực tiếp xử lý thi thể, sau đó chụp mũ Thạch Đầu thôn gϊếŧ người, đến lúc đó có mà kêu trời.
Cho nên vì an toàn, trước hết vẫn nên tra rõ thân phận người này.
Nghe thôn trưởng nói, mọi người lần lượt tán đi, chỉ để lại mấy tên gia hỏa cường tráng di chuyển thi thể đến nhà thờ tổ.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Trần Sơn cùng Tần Nhu tối sầm lại.
Nếu Vương gia đã động sát tâm… Bọn họ trốn được sao?
Nói cho cùng, cả nhà bọn họ chỉ là tá điền bình thường mà thôi. Cỡ như Vương gia, không cần thuê sát thủ, muốn nghiền chết bọn họ thì có thiếu gì cách.
- Cha đứa nhỏ, nếu không chúng ta trốn đi, đi ngay đêm nay. Cho dù làm lưu dân cũng tốt hơn là chờ chết.
Quay về phòng, Tần Nhu nghiêm túc nói với Trần Sơn.
Nghe vậy, Trần Sơn cũng động tâm, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Ừm, đêm nay chúng ta thu dọn một chút, sáng sớm ngày mai liền đi.
...
Cùng lúc đó, Trần Trầm đang ở chuồng heo cho lão Hắc ăn. Vẻ mặt hắn có hơi rầu rĩ:
- Lão Hắc, ta đoán là phụ mẫu đang thương lượng bỏ trốn, đến lúc đó ngươi phải làm thế nào đây? Nếu chung ta dắt theo một đầu heo mập… Cái này cũng quá khiến người khác chú ý. Ngươi nói xem, có nhà ai đi trốn mà mang theo gia súc không?
Lão Hắc ngâm một tiếng, sau đó cúi đầu, không ngừng ăn cám, nhưng Trần Trầm lại lấy được trong mắt nó vụt qua một tia không nỡ, còn có bi thương.
- Ta bó tay với đầu heo nhà ngươi rồi, coi bộ ngươi muốn thành tinh!
Vỗ vỗ đầu lão Hắc, Trần Trầm cười nói.
Sau đó, hắn đổi giọng, ánh mắt trở nên lãnh khốc.
Là người của hai thế giới, tâm tính hắn sao có thể so sánh với đám thiếu niên bình thường được?
- Yên tâm, ta trêu ngươi thôi, không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không chạy.
Nghe Trần Trầm nói, lão Hắc càng ăn càng hăng.
Nhìn bộ dạng nó, Trần Trầm mỉm cười, đồng thời, hắn bắt đầu hỏi hệ thống:
- Hệ thống, vận dụng một lần cơ hội truy tung trong phạm vi Thanh Xuyên huyện. Không cần những cái khác, chỉ cần thứ có thể giúp ta nhanh chóng biến cường là được.
- Đã nhận! Hiện tại bắt đầu truy tung!
“Cách ngươi 100 mét, ngay dưới bia đá ở cửa thôn có một cây nấm biến dị. Ăn xong có thể gia tăng khí lực.”
“Cách ngươi 320 mét, trong đồng ruộng có một ngọn hồng sắc thủy thảo (cỏ nước màu đỏ). Ăn vào có thể tăng tốc độ phản ứng.”
“Mười hai giờ bốn mươi phút, cách 3000 mét, trong khe suối có một đầu cá chép đi ngang qua. Nấu ăn có thể tăng tư chất tu tiên của ngươi.”
“0 giờ 52 phút, bên cạnh Tự Tại lâu trong Thạch Xuyên huyện, cứu một nữ tử, cha nàng sẽ dạy võ công cho ngươi.”
...
“Ba giờ sáng, đi đến Hắc Phong nhai phía bắc Thạch Xuyên huyện nhảy núi, dùng tư thế đầu hướng xuống sẽ có được đại cơ duyên. Nhất định phải đúng giờ.”
Hơn 100 tin tức vụt qua trong đầu, tim Trần Trầm thắt lại.
Thật sự là… Có hơi loạn. Cũng quá mức phi thực tế. Trong vòng một đêm lại có quá nhiều phương thức biến cường, thế gian này nhiều đại cơ duyên vậy sao?
Cái gì mà cỏ ăn vào sẽ trở nên mạnh mẽ, nuốt đá cũng mạnh lên, ngủ đúng cô nương được chỉ định sẽ mạnh, té ngã cũng mạnh,… Cần gì có đó!
Bất quá… Mấy cái cơ duyên này đều có giới hạn cả. Ví như ngủ với cô nương sẽ trở nên mạnh mẽ… Tăng công năng thận?!?
Vậy cũng gọi là trở nên mạnh mẽ? Hệ thống, ngươi đang hố ta à?
Tuy có quá nhiều thứ loạn thất bát tao, nhưng Trần Trầm vẫn chú ý đến một tin tức nằm ở cuối cùng.
- Ba giờ sáng, nhảy chúi đầu xuống Hắc Phong nhai, đại cơ duyên!
Con cá chép kia có thể tăng tư chất tu tiên nhưng vẫn chưa tính là đại cơ duyên, thứ được hệ thống chú định là “đại cơ duyên” rốt cuộc “đại” đến mức nào?
Nghĩ đến đây, hắn động tâm, không ngờ là chân heo (4) trong tiểu thuyết té núi lụm bí kiếp là có thật!
(4) Thuật ngữ mạng dùng để chỉ nhân vật chính.
Tính toán thời gian, hiện tại đại khái là giờ Tý, ba giờ là giờ Sửu, cách nhau độ 3 tiếng. Hắc Phong nhai cách Thạch Đầu thôn chừng hơn 30 dặm, hắn phải khẩn trương một chút mới đuổi đến kịp.
Nếu nhanh chân còn có thể tiện đường bắt cá chép.
Không chút do dự, Trần Trầm nhanh như chớp quay vào nhà, sau đó cầm theo nồi, xẻng cùng với ngoại bào.
- Tiểu Trầm, ngươi lại đi đâu? - Sau lưng vang lên tiếng mẫu thân kinh hô.
Trần Trầm nghe thấy nhưng cũng không quay đầu lại, huơ huơ cái xẻng trên tay:
- Tìm chút rau, thuận tiện bắt con cá!
- Tiểu Trầm, ngươi chờ một chút! Có việc muốn nói với ngươi!
- Cha! Nương! Hết thảy chờ ta trở lại rồi nói! Nếu hừng đông còn chưa trở về, các ngươi cứ chạy trước đi, ta đi tu tiên rồi!
Trần Trầm cao giọng hô, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.