Chương 11: Xui Vãi Chưởng!

Một lát sau.

Mấy tên bộ khoái dắt theo ngựa, mang một nhà Trần Trầm đi ra cửa thôn. Vương Nhị thì âm thầm theo sau, trong mắt hung quang lập lòe.

Phu phụ Trần Sơn cùng Tần Nhu thấy vậy, càng thêm lo lắng.

Ngược lại, Trần Trầm một bộ không tim không phổi, còn quay sang hô với Nhị Nha đứng lẫn trong đám người:

- Nhị Nha, đến giờ nhớ cho lão Hắc ăn giúp ta! Đừng để nó đói đấy!

- Trầm ca yên tâm… - Nhị Nha sợ hãi đáp, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Nghe vậy, Trần Trầm nhoẻn miệng cười, sau đó đi theo sau đám bộ khoái, hướng về phía cửa thôn.

Hôm nay, trái lại hắn muốn xem đám người này diễn cái gì.

...

Mấy phút sau, ra đến cửa thôn, Vương Nhị không thể chờ đợi được bước đến trước đội ngũ, nhỏ giọng nói với Chu bộ khoái:

- Vương lão gia nói phải sắp xếp cho cả nhà họ!

Nghe vậy, Chu bộ khoái bất động thanh sắc đáp:

- Nên bàn giá tiền trước đi, lúc trước ngươi chỉ bảo ta cùng đến nhặt xác thôi!

- Không có vẫn đề, bất quá trên đường phải giải quyết bọn họ. - Vương Nhị tàn nhẫn nói.

Chuyện của Vương gia có chút ám muội, nếu như đưa đến huyện nha, một nhà Trần Sơn nói lung tung, truyền ra ngoài thật không tốt, chẳng bằng cứ giải quyết trên đường, tránh đêm dài lắm mộng.

Trong mắt Chu bộ khoái lóe lên một tia dị sắc, nói:

- Sát nhân trên đường, giá tiền cao à nha, dù sao cũng danh bất chính, ngôn bất thuận.

- Không thành vấn đề! - Vương Nhị không chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Vương gia bọn họ không thiếu chút tiền này!

- Thống khoái, ta đây tìm cách mang bọn họ tiến vào Thạch Đầu lâm ngoài năm dặm, chúng ta giải quyết một nhà này ngay trong rừng.

- Được!

Vương Nhị đáp, hấp tấp chạy ra sau đội ngũ, lúc đi ngang qua một nhà Trần Trầm, không quên dùng ánh mắt nhìn người chết liếc bọn họ.

Trần Trầm thầm cười lạnh, với thính giác của hắn hiện tại, Vương Nhị cùng Chu bộ khoái nói cái lông gì hắn đều nghe được nhất thanh nhị sở.

Thạch Đầu lâm ngoài năm dặm?

Hừ! Không có thứ gì tốt!

- Tiểu Trầm, ta cảm thấy vừa nãy bọn họ nói chẳng có gì tốt đẹp. Nếu quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta ngăn chặn bọn họ, ngươi mang mẫu thân đoạt một con ngựa chạy trốn, ngàn vạn không được quay đầu, hiểu chưa?

Trần Sơn hạ giọng, trong mắt tràn đầy thấy chết không sờn.

Thân là nam nhân, ở thời điểm này hắn nhất định phải việc nghĩa không chùn bước.

- Cha, yên tâm đi, nói không chừng bọn họ đều là người tốt cả đấy. - Trần Trầm cười an ủi.

Thấy một màn như vậy, Tần Nhu thầm thở dài.

Nhi tử này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức thiện lương, không biết lòng người âm hiểm.

- Tiểu Trầm, bên ngoài có rất nhiều người xấu, con phải cẩn thận hơn.

Tần Nhu vuốt vuốt đầu Trần Trầm, vẻ mặt lưu luyến.

Một cái nữ nhân như nàng thì có thể chạy đi đâu? Nếu quả thực xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng tối đi chỉ có thể phân tán lực chú ý của đám người kia, tạo có hội cho Trần Trầm chạy trốn.

Trần Trầm nhìn phụ mẫu ý bảo cứ yên tâm, sau đó bước nhanh hơn, tách rời đội ngũ.

Thấy vậy, Vương Nhị vội bám theo sau hắn, sợ tiểu tử này nhân cơ hội bỏ trốn.

- Hệ thống, truy tung cho ta vài thứ xui xẻo, giống với chuyện gặp sói hoang hôm qua đấy!

- Nghiêng sang trái 20 độ, đi lên 8 mét sẽ dẫm phải một đống phân trâu.

Trần Trầm bước nhanh hơn, lập tức theo nhắc nhở của hệ thống hướng về đống phân trâu kia. Bất quá, cảm giác của hắn rất nhạy cảm, ngay khi phát hiện đống phân, hắn bất động thanh sắc bước qua.

Cúi đầu nhìn, một đống phân trâu như hồ đặc dính lên giầy hắn, đen sì sì, muốn bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn.

- Mẹ nó! Xui vãi chưởng!

Vương Nhị thầm mắng, nhanh chóng dịch chân đi, lúc quay sang nhìn Trần Trầm, tiểu tử này đã quay về đội ngũ.

Nghe tiếng Vương Nhị mắng chửi, Trần Trầm nghẹn cười!

Hôm nay hắn sẽ cho con hàng này biết rõ cái gì chính thức gọi là tàn nhẫn!

Đội ngũ tiến lên trước hơn 100 mét, Trần Trầm lại lần nữa thoát ly đội ngũ. Thấy vậy, Vương Nhị lại đuổi theo.

Đối với chuyện giẫm phải phân, hắn chỉ nghĩ là ngoài ý muốn, không hề hoài nghi một chút gì.

Kết quá, vừa đi vài bước, cái chân giẫm phân trâu không biết lại giẫm trúng thứ gì, làm hắn tượt cái oạch, cả người theo quáng tính ngửa ra sau.

- Lại bị trượt! Hôm nay thật xúi quẩy!

Vương Nhị thầm tức giận, nhưng hắn vẫn gặp nguy không loạn, thân là quản gia của Vương gia, trên người hắn ít nhiều cũng có chút công phu. Lúc ngã ngửa ra sau, thân thể Vương Nhị phát lực, một cú lộn ngược tuyệt hảo, sau đó vững vàng đứng trên mặt đất.

Cái tư thế kia… Quả là có vài phần phong phạm cao thủ, nếu như không phải trên chân dính đầy phân, thế thì càng giống nha!

Nhưng ngay sau đó, mắt hắn thoáng cái biến thành màu đỏ tím, hít một ngụm khí lạnh.

Giơ chân lên nhìn, vị trí hắn rơi xuống vậy mà có một khối đá sắc lẻm, giờ phút này, khối đá kia đã cứa rách đế giày, đâm vào lòng bàn chân hắn.

Máu tươi trào ra, trộn lẫn với phân tạo thành thứ hỗn hợp đen sì, càng thêm buồn nôn.

- Ah! Đau! Đau chết mất!

Phong phạm cao thủ của Vương Nhị thoáng cái biến mất tăm, mặc kệ trên chân dính phân trâu hay phân bò, hắn cứ thế ôm lấy chân hét thảm.

Thấy một màn như vậy, đám bộ khoái đều trợn mắt há hốc mồm, đi đường mà cũng bị trượt kiểu đó, bọn họ chưa từng thấy người nào như vậy nha!

Còn có… Thứ đen sì kia là gì vậy?

Đợi đến khi đám bộ khoái kịp phản ứng, tất cả không hẹn mà cùng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng!

Quá cmn buồn nôn!

Trái lại, Trần Trầm lại một bộ quan tâm bước tới.

- Vương quản gia, ngài bị sao vậy? Hay là khoan đến huyện nha, chúng ta quay về thôn băng bó trước đi!?

Nghe vậy, Vương Nhị bày ra bộ mặt hung thần ác sát, quát tướng lên:

- Một chút tổn thương tính là gì với ta! Mẹ nó, nếu không phải vì đám… dân đen các ngươi, lão tử có đi ra ngoài mà không xem hoàng lịch không hả?

Trần Trầm nhìn khối đá nhuốm máu kia, nghiêm túc khoát tay:

- Vương quản gia, ngươi sao có thể coi đó là không may được? Hên là bị thương chân đấy, nếu té ngửa ra, dập đầu xuống thì sao? Nói không chừng lão nhân gia ngài đã tráng niên tảo thệ rồi đấy! Cái này là đại vận khí của ngài!

Nghe mấy lời Trần Trầm nói… Mắt Vương Nhị lóe lên, càng nghĩ càng hoảng sợ không thôi.

Vừa nãy nếu không phải hắn kịp lộn ngược ra sau, nói không chừng thực sự bị dập trúng đầu, đầu có thể bị hòn đá kia…

Vương Nhị không dám nghĩ tiếp, mặt âm trầm, khập khiễng đi về phía đội ngũ.

Đồng thời, trong lòng hạ quyết tâm, sau này nhất định đi dường phải quan sát cho kỹ.

Chu bộ khoái đi phía trước thấy vậy nhíu mày:

- Vương quá gia, rừng cây phía trước có một con sông, ngươi đến đó thanh tẩy một chút đi.

Hắn nhân đề tài này lên tiếng, vừa vặn mượn cớ dẫn một nhà Trần Trầm vào rừng.

- Ừm, đa tạ Chu bộ khoái quan tâm.

Vương Nhị chắp tay nói tạ, nhưng vừa nói xong câu đó, hắn lại hút một ngụm khí lạnh.

Phân trâu dính vào miệng vết thương, mùi vị thật cmn high, khiến hắn “dục tiên dục tử” nha!

Giờ phút này, hắn chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến Trần Trầm, chỉ muốn mau chóng đến chỗ con xong để rửa miệng vết thương, bằng không cái chân này của hắn xem như phế!

Nhưng mà, hắn nào biết…

Hết thảy chỉ là mới bắt đầu!