Chương 1: Truy tung vạn vật trong phạm vi mười mét

- Người xuyên việt, hệ thống của ngươi đến! Chúc mừng ngươi đạt được Tối cường truy tung hệ thống!

Trần Trầm ngồi ở tảng đá đầu thôn, có hơi nhàm chán, đang lúc hết hứng thú thì trong đầu đột ngột vang lên âm thanh.

Nghe được âm thanh này, tinh thần hắn chấn động, lập tức đứng bật dậy.

- Hệ thống? Bị hack chậm à?

“Hiện tại hệ thống truy tung đẳng cấp 1, Kí chủ có thể truy tung vạn vật trong phạm vi mười mét!

Âm thanh trong đầu vẫn tiếp tục vang lên, Trần Trầm xúc động mém khóc.

Hắn đi đến thế giới này đã 16 năm, lúc trước cứ cho rằng đây là một triều đại nào đó trong lịch sử. Kết quả năm hai tuổi thấy được có người bay trên trời, khi đó mới biết hóa ra đây là thế giới Tiên Hiệp.

Vì vậy, lịch sử hắn học được xem như vô dụng, muốn dựa vào thi từ ca phú để thành danh cũng chẳng có đất dùng. Lúc trước lại không giỏi lý hóa, khoa học kỹ thuật cũng mù mờ, thỉnh thoảng tính toán sổ sách mới khiến Nhị Nha nhà kế bên để mắt đôi chút.

Không ngờ hôm nay rốt cuộc… Rốt cuộc hệ thống cũng đã đến!

Về phần cái gì truy tung không truy tung, hắn chẳng quan tâm, miễn có hệ thống là tốt rồi. Tay trắng lăn lộn hơn mười năm, còn quản nó là cái khỉ gió gì?

Làm người nên hiểu được cảm tạ, có hệ thống là không tệ rồi!

- Bất kỳ vật gì trong phạm vi 10 mét, có hạn chế số lần sử dụng không?

Trần Trầm hỏi.

“Không có số lần sử dụng, hệ thống sẽ thông qua Nhiệm vụ ẩn mà Kí chủ kích hoạt, thăng cấp thành tựu ẩn, ngẫu nhiên còn ban thưởng cho Kí chủ, cho nên thỉnh Kí chủ hãy cố gắng!”

Dứt lời, âm thanh trong đầu hoàn toàn biến mất.

Trần Trầm trầm tư thật lâu, nhìn cửa thôn trống trải, đột nhiêm có hơi bất đắc dĩ.

Toàn bộ người ở Thạch Đầu thôn đều là tá điền trồng ruộng, nghèo có tiếng luôn, hắn truy được cái rắm ấy.

Bà nương nhà thôn trưởng hình như có kiện đồ trang sức đáng giá, nhưng hắn truy được thì sao? Chẳng lẽ đến trộm? Không bị đánh chết mới lạ đó!

Bất quá, hắn cũng không gấp, hệ thống khẳng định có tác dụng của nó, cứ từ từ khai phá vậy.

Việc cấp bách hôm nay là về nhà, ở trong nhà hắn có thể thỏa thích thí nghiệm cái hệ thống này.

Nghĩ đến đây, Trần Trầm liền rảo bước đi về nhà mình.

Nhà hắn cũng chỉ là một nông hộ bình thường ở Thạch Đầu thôn, phụ mẫu đều là tá điền, cuộc sống tuy không quá đầy đủ, nhưng thắng ở gia đình hòa thuận, cũng coi như hạnh phúc.

Về đến nhà, phụ mẫu vẫn đang làm việc ngoài đồng chưa về.

Trần Trầm mặc niệm trong lòng:

- Truy tung tiền trong nhà ta thử xem!

“Cách 3 mét, trong tủ chén có 120 văn tiền.”

Đây là chỗ cất tiền nhà hắn, Trần Trầm nghĩ bụng, phụ mẫu cũng không gạt hắn.

“Cách bốn mét, dưới giường có 40 văn tiền.”

Cmn!

Chỗ tiền này hắn không biết. Cách đây 4 mét chẳng phải ở trong phòng phụ mẫu sao? Chẳng lẽ phụ thân giấu quỹ đen?

Trần Trầm cẩn thận nghĩ, cảm thấy rất có khả năng. Vì vậy lập tức đi tới gian phòng cách vách, lục lọi dưới giường, một lát sau, hắn quả nhiên tìm được một cái túi nhỏ bằng vải bố, bên trong giấu 40 văn tiền.

- Chậc chậc, vậy mà có thiệt!

Trần Trầm thầm nghĩ, sau đó đặt túi vải về chỗ cũ.

Gợi ý trong đầu vẫn tiếp tục.

- Tiến về phía trước năm bước, đào xuống đất 10 cm sẽ có một đồng tiền rỉ sét.

Nghe gợi ý, Trần Trầm vội tìm một cái xẻng nhỏ đào lên, không bao lâu sau, trong tay hắn đã có thêm một đồng tiền rỉ sét.

Ngẫm nghĩ lại, hắn nhớ khi còn bé mình từng lạc mất một đồng tiền, hơn nữa còn là tiền mừng tuổi, vì thế mà hắn âu sầu thật lâu…

- Có cái hệ thống này rồi, hay là mình vào huyện nhặt tiền mà sống nhỉ?

Trần Trầm nhịn không được nghĩ lung tung, bất quá, ý niệm này vừa sinh ra, hắn đã hận không thể vả cho mình một bạt tay.

Thân là một người xuyên việt có mang theo hệ thống, sao lại không có tiền đồ như vậy?

Đây chẳng phải làm mất mặt các tiền bối xuyên việt sao?

Đúng lúc này âm thanh hệ thống vang lên trong đầu.

“Hoàn thành thành tựu lần đầu tiên sử dụng hệ thống. Nhận được phần thưởng: Một cơ hội truy tung vạn vật trong phạm vi huyện Thạch Xuyên.”

Nghe thông báo, Trần Trầm lại không nhịn được nhớ tới chuyện nhặt tiền.

Tiền rơi ở huyện Thạch Xuyên chắc nhiều lắm nha…

- Phi phi phi! Nhặt tiền cái gì chứ, đi tới thế giới Tiên Hiệp, đương nhiên phải nghĩ cách tu tiên rồi!

Trần Trầm lấy lại bình tĩnh, không lập tức sử dụng một lần cơ hội này.

Trời mới biết lần sau muốn truy tung trong phạm vi lớn như vậy phải đợi tới khi nào. Có cơ hội tốt, nói gì thì hắn cũng phải chờ đến khi hoàn toàn hiểu rõ hệ thống thì mới đem ra sử dụng.

Hơn nữa, nhất định phải dùng vào tu tiên!

Trong thế giới Tiên Hiệp này, nắm đấm chính là đạo lý cứng rắn nhất, mà tiên nhân… Chính là đám người có nắm đấm lớn nhất.

Nhưng số lượng tiên nhân cực nhỏ, toàn bộ huyện Thạch Xuyên cũng chỉ có Huyện lệnh là có thể có chút tu vi, còn đám hương thân, thổ tài chủ gì gì đấy, quá lắm thì đánh đấm hay hơn người bình thường một chút mà thôi.

Trước kia, quan hệ giữa Trần Trầm với tu tiên dù có bắn đại bác cũng không tới. Bọn họ sinh ra đã chú định là người bình thường, cả đời nhìn thấy tiên nhân phi hành một lần đã xem như là vận cẩu thỉ rồi.

Xác suất không khác là bao so với kiếp trước nhìn thấy UFO.

Hôm nay đã có hệ thống, Trần Trầm đương nhiên muốn bò lên cao.

Mấy năm nay phụ mẫu nuôi hắn cũng không dễ dàng, hiện tại hắn mở ra hình thức “nhân vật chính” rồi, cũng nên báo đáp bọn họ.

Không thể tiếp tục làm tá điền nữa, hắn đi ra ngoài nhặt tiền còn ngon cơm hơn tá điền đấy…

Vừa nghĩ đến mấy thứ loạn thất bát tao này, Trần Trầm không khỏi đem hệ thống ra thí nghiệm.

- Kiếm cái tiên nhân đến cho ta xem một chút.

“Trong phạm vi mười thước không tồn tại loại sinh vật này.”

- Kiếm cái mỹ nữ cho ta xem một chút.

“Trong phạm vi mười thước không tồn tại loại sinh vật này.”

- Vậy thì truy tung đồ xa xỉ, có được không?

“Tiến về phía trước 6 mét, quẹo qua 3 mét, cúi đầu liền có thể nhìn thấy đồ xa xỉ.

Nghe được âm thanh hệ thống, Trần Trầm có hơi kinh ngạc.

Hắn chỉ thuận miệng nói vậy, thế mà lại có thật?

Nhưng cái nhà này của hắn chỉ có bốn bức tường, tiền tiết kiệm quá lắm trăm văn, lấy đầu ra đồ xa xỉ?

Không thèm nghỉ tiếp làm gì, Trần Trầm đi theo gợi ý của hệ thống, tìm đến nơi.

Cái này là chuồng heo nhà hắn này, đại hắc trư trong chuồng nhìn có hơi mệt mỏi, đang ngủ.

Mà dưới chân hắn, ngoại trừ một đống shit thì chẳng còn gì khác.

- Hệ thống, ngươi bỡn cợt ta! Một đống shit thì có gì xa xỉ?

“Heo có hơi biến dị lúc sinh bệnh xuất ra shit biến dị, ăn hết có thể tăng ba tháng tuổi thọ.”

Nghe thấy lời của hệ thống… Trần Trầm bó tay toàn tập.

Không ngờ là lão Hắc nhà mình lại có hơi biến dị, cơ duyên xảo hợp còn ấy ấy ra được shit tăng tuổi thọ…

Hắn coi như phục rồi… Thứ có thể tăng thọ hoàn toàn được xưng là đồ xa xỉ.

Bất quá, hắn nhất định sẽ không ăn shit, hắn mới mười sáu tuổi, không đến nổi thiếu một chút tuổi thọ…

Bán cũng không được.

Sao hắn có thể bưng đống shit chạy đến trước mặt người ta nói “Huynh đệ, ta cho ngươi xem cái bảo bối. Ngươi xem, đây là một đống shit biến dị, chỉ cần ngươi ăn hết đống shit này, có thể kéo dài ba tháng tuổi thọ”…?

Trần Trầm dám đánh cuộc chỉ cần hắn dám làm như vậy, người ta dám tẩm quất hắn.

Cho nên đống shit có bề ngoài xấu xí nhưng nội tâm lại bất phàm này… Từ khi sinh ra đã chú định sẽ bị mai một.

...

(Hệ thống các cấp độ từ thấp đến cao: Phàm Nhân, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Nguyên Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Tiên Nhân.

Luyện Khí kì thông thường có mười tầng, Trúc Cơ, Kim Đan cùng các cảnh giới sau đó đều phân thành bốn tiểu cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.)