Chương 42: Gϊếŧ Ngược, Lão Tiền Bối Thiên Kiếm Thánh Tông

Bị Dịch Tiểu Phong bức lui gần mười bước, Hứa Thất Gia bỗng nhiên dừng lại.

“Tiểu tử, tu vi của ngươi quá yếu!”

Hứa Thất Gia cười khẩy nói, bộ pháp của hắn biến hóa, thân hình vừa chuyển, Dịch Tiểu Phong nhìn mà hoa cả mắt.

Trong chớp mắt, hắn đi tới sát Dịch Tiểu Phong, một chưởng chụp vào bả vai Dịch Tiểu Phong.

Phốc ——

Dịch Tiểu Phong hộc máu bay ngược đi ra ngoài, nện vào trên tường cũ.

Hắn lập tức đứng lên, rút kiếm đâm tới.

Hứa Thất Gia nhấc chân, một chân dẫm xuống, đem mũi kiếm đạp trên mặt đất.

Dịch Tiểu Phong bị ngăn chặn, dùng hết toàn lực rút kiếm cũng rút không ra.

Tu vi chênh lệch quá lớn!

Hứa Thất Gia vừa dùng linh lực, đó chính là đả kích a.

Dịch Tiểu Phong thầm mắng.

Không hổ là trưởng lão Huyết chưởng môn, quả nhiên không phải tầm thường.

Cũng không biết là Trúc Cơ, hay là Kim Đan cảnh.

Hẳn là Trúc Cơ cảnh.

Nếu là Kim Đan, chẳng phải trong nháy mắt hạ gục hắn, nơi nào sẽ cho hắn nhiều cơ hội như vậy!

“Nói, ngươi rốt cuộc là ai, kiếm pháp này lại là xuất từ môn phái nào?”

Hứa Thất Gia hung tợn hỏi, huyết sát chưởng nhắm ngay Dịch Tiểu Phong, lúc nào cũng có khả năng chụp vào trên mặt hắn.

Dịch Tiểu Phong hừ lạnh nói: “Thiên kiếm thánh tông, nghe nói qua sao!”

Kiếm Thánh xuất thân từ Thiên kiếm thánh tông, Diêm căn kiếm pháp đến từ Kiếm Thánh, nói như vậy, thật ra không phải nói dối.

Hứa Thất Gia vừa nghe, sắc mặt đại biến.

Trác Dạ Bảo lão ma có lẽ không sợ Thiên kiếm thánh tông, nhưng hắn sợ.

Huyết chưởng môn nói lợi hại thật ra cũng không có lợi hại bao nhiêu, so với Thiên kiếm thánh tông, tự nhiên là xa xa không được.

Nếu là gϊếŧ tiểu tử này, Thiên kiếm thánh tông có thể hay không tức giận?

Lấy tu vi người này, không có khả năng chỉ là một mình tới đây.

Đệ tử Thiên kiếm thánh tông ít nhất cũng đến đạt tới Trúc Cơ cảnh mới có thể rời núi!

Nghĩ đến đây, Hứa Thất Gia lâm vào do dự.

Dịch Tiểu Phong nhân lúc này lão chưa chuẩn bị, tay trái lặng lẽ móc ra kim dế.

“Bạch Hồng Tiêu sư thúc! Cứu ta!”

Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên ngẩng đầu hô lớn, thanh âm tràn ngập kinh hỉ.

Bạch Hồng Tiêu?

Kiếm Thánh!

Hứa Thất Gia da đầu tê dại, theo bản năng quay đầu nhìn.

Dịch Tiểu Phong lập tức ấn đuôi kim dế, một cây kim độc từ miệng kim dế bắn ra.

Hưu!

Cổ Hứa Thất Gia bị kim độc bắn trúng, đau đến hắn quay đầu lại.

Dịch Tiểu Phong thuận thế rút kiếm, xoay người bỏ chạy.

“Tiểu tử thúi! Dám chơi ta!”

Hứa Thất Gia bạo nộ, đem kim độc ép ra khỏi cơ thể, sau đó đuổi hướng Dịch Tiểu Phong.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.



Bùm một tiếng!

Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nhìn lại, Hứa Thất Gia đã lăn ra chết bất đắc kỳ tử, ngã trên mặt đất.

Hắn trừng to đôi mắt.

Má ơi!

Thật đúng là ba bước chết bất đắc kỳ tử!

Quá độc ác đi!

Dịch Tiểu Phong không có chủ quan, hắn nhặt lên một cục đá lớn, dùng sức đập qua.

Phanh!

Đầu Hứa Thất Gia đầu bị đập trúng, máu tươi chảy ra, lan tràn mặt đất.

Hắn vẫn vẫn không nhúc nhích.

Xem ra thật sự đã chết.

Khán giả nổ tung:

“Xem thật phê a, quá mạnh!”

“Cực hạn phản sát, chống tràng tốt nhất Bạch Hồng Tiêu.”

“Kiếm Thánh: Ta quá mạnh, báo ta danh là có thể gϊếŧ ngược kẻ địch.”

“Tốt tốt tốt, ta chịu phục!”

“Này cũng có thể?”

“Đó là cái ám khí gì? Giống như Từ Lãng cũng có.”

“Thứ này là kim tất suất, chính là ám khí mạnh nhất Bắc Nguỵ hoàng thất, đã có không ít tuyển thủ nhặt được, thậm chí có tuyển thủ còn độc chết chính mình.”

……

Dịch Tiểu Phong thật cẩn thận tiến lên, hắn bắt đầu lục lọi người Hứa Thất Gia.

Thằng này trên người thứ gì cũng không có.

Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên phát hiện trên tay Hứa Thất Gia đeo một quả nhẫn.

Nhẫn trữ vật!

Hắn lập tức đem nhẫn trữ vật gỡ xuống, đeo vào tay phải mình.

Nhẫn trữ vật không thể đặt ở trong nhẫn trữ vật.

Xong, Dịch Tiểu Phong đứng dậy rời đi.

Còn chưa đi xa, nữ tử trước đó bị Hứa Thất Gia bắt lấy từ sau bức tường đổ bò lại đây.

“Ân công! Ân công! Ta có chuyện quan trọng nói cho ngươi!”

Nữ tử gấp rút kêu lên.

Dịch Tiểu Phong dừng bước, xoay người nhìn về phía nàng.

Ân?

Lại một vị Vương Mỹ?

Tuy rằng nữ tử này có dáng vẻ không xấu, nhưng vẫn có khoảng cách với Vương Mỹ.

Nữ tử nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước mặt Dịch Tiểu Phong, nàng hít sâu một hơi, nói: “Ân công, ngươi là Thiên kiếm thánh tông đi? Ta biết Thiên kiếm thánh tông có một vị lão tiền bối bị trọng thương, bị giam giữ ở phủ Thiếu bảo chủ, ngươi đến cứu hắn đi, hắn cũng là vì cứu ta mới bị ám toán.”

Ánh mắt Dịch Tiểu Phong trở nên cổ quái, hắn tức giận nói: “Cô nương, có thể chăm sóc tốt chính mình hay không, đừng đi ra hại người.”

Nói xong, hắn liền rút kiếm rời đi.

Nữ tử xấu hổ đến mặt đỏ bừng, che mặt chạy đi.

Rời đi đường nhỏ này, Dịch Tiểu Phong nhanh chóng tìm được một đình viện không người để nghỉ ngơi.

Hắn kéo áo ra, xem xét vết thương ở bả vai.

Huyết sát chưởng khủng bố, hắn rõ ràng.



Nhưng mà, bờ vai của hắn chỉ là sưng đỏ, cũng không có dị thường gì.

“Thằng này thế mà không có hạ độc thủ, xem ra là bị kiếm pháp của ta dọa, sợ sau lưng ta có người.” Dịch Tiểu Phong yên lặng nghĩ đến.

Hắn thầm nghĩ mà sợ.

Lúc nãy vẫn hơi lỗ mãng.

Nếu Hứa Thất Gia là cái tục tằng, không nhiều tâm tư như vậy, nói không chừng hiện tại hắn đã đi đời rồi.

Chợt Dịch Tiểu Phong lại nghĩ đến lời vừa rồi nữ nhân kia nói.

Thiên kiếm thánh tông, một vị lão tiền bối lại bị cầm tù tại đây.

Xem ra chính là vị lão tiền bối tiến đến điều tra Trác Dạ Bảo, kết quả mất tích, Thiên kiếm thánh tông mới phán định Trác Dạ Bảo có vấn đề, để Kiếm Thánh Bạch Hồng Tiêu tự mình tiến đến.

Này còn không phải là ẩn giấu cốt truyện sao?

Cứu vị lão tiền bối kia, tất nhiên có thể lấy một mớ hảo cảm của Thiên kiếm thánh tông.

Nếu có thể vì vậy mà gia nhập Thiên kiếm thánh tông hoặc là bái sư Kiếm Thánh, cũng là kết quả rất không tồi.

Hành tẩu Tu Chân giới, sư môn quá trọng yếu.

Liền lấy chuyện vừa rồi tới nói, nếu hắn công bố chính mình là tán tu, sớm đã chết.

Dịch Tiểu Phong đem việc này ghi nhớ, lúc sau nhất định phải đi phủ Đơn Thiên Ca.

Hắn bắt đầu an tâm nghỉ ngơi.

Thời gian qua đi.

Sắc trời dần dần tối sầm.

Màn đêm sắp buông xuống.

Ban đêm Trác Dạ Bảo rất khủng bố, trước đó mặc dù ở cạnh Kiếm Thánh, Dịch Tiểu Phong cũng có loại cảm giác trong phim kinh dị.

Sau khi cánh tay khôi phục, Dịch Tiểu Phong đứng dậy rời đi.

Hắn đi đường nhỏ u ám, nếu không phải hắn có tu vi Luyện Khí cảnh tầng năm, nói không chừng đi vài bước đã bị vấp ngã.

Hắn hướng tới có chỗ có tiếng người đi tới.

Dưới màn đêm, Trác Dạ Bảo thường thường vang lên tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết.

Nhìn dáng vẻ này, mặt nạ giả dối của Trác Dạ đã bị xé rách.

“Cũng không biết tu sĩ chính đạo hiện tại nên làm cái gì bây giờ.” Dịch Tiểu Phong yên lặng nghĩ đến.

Tà tu chỉ cần lấy được thất sắc lưu ly quả là có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.

Tu sĩ chính đạo đây?

Lật đổ Trác Dạ Bảo?

Haha, khó khăn thật lớn nha.

Dịch Tiểu Phong âm thầm may mắn, may mắn không có lựa chọn chính đạo.

Hơn mười phút sau.

Dịch Tiểu Phong đi vào hẻm nhỏ, phía trước là một con đường, một đám người tụ tập ở trước cửa một chỗ phủ đệ.

Đại đa số đều là khách tiến đến chúc mừng, tổng cộng có hai ba trăm người, đứng đầy đường, không khí đều có vẻ hỗn loạn ồn ào.

Dịch Tiểu Phong híp mắt nhìn lại, trên cửa lớn có bảng hiệu in hai cái chữ to.

Đơn phủ!

Trách không được trùng hợp như vậy, xem ra các tu sĩ đều muốn tìm Đơn Thiên Ca hỏi cho rõ.

Một lát sau.

Cửa lớn mở ra.

Đơn Thiên Ca đạp bước đi ra, nhìn đám người trên đường, hắn giận dữ hét: “Các ngươi không đi tìm hung thủ tới nơi này làm cái gì? Tìm chết sao!”

Trong đám người truyền ra một đạo thanh âm: “Hay a, chết chính là cha ngươi, ngươi không vội điều tra manh mối, muốn chúng ta giúp ngươi tra, chúng ta là gia gia ngươi sao? Ngươi chính là một cái đồ liệt não!”

Đơn Thiên Ca nghe không hiểu mấy từ ngữ này, nhưng vẫn là cảm giác bị xúc phạm.

Hắn thẹn quá thành giận, mắng: “Cái rùa đen nào nói? Lăn ra đây!”