“Cứu ta? Ai muốn gϊếŧ ta?”
Dịch Tiểu Phong đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó hỏi.
Trong lòng hắn kinh hỉ.
Bạch Hồng Tiêu thế mà không có mang thù!
Cũng đúng nha.
Thuần Dương Đan vốn dĩ chính là của nhà Vương Mỹ, cũng không tính là hắn lừa Bạch Hồng Tiêu.
“Ngươi thân mang thuần dương linh lực, chính là thích hợp nuôi nấng thất sắc lưu ly thụ.” Áo vải trả lời.
Nuôi nấng thất sắc lưu ly thụ?
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Khán giả cũng bắt đầu thảo luận kịch liệt.
“Xem ra lưu ly thụ có cổ quái!”
“Người này rốt cuộc là ai? Vừa rồi đao khí thật là lợi hại a, những cái hắc y nhân kia hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc a.”
“Đúng vậy, những cái tu sĩ Luyện Khí cảnh phần lớn không khác võ hiệp võ giả lắm, vị áo vải này rất có phong thái cường đại như Kiếm Thánh, Vệ Khấp Tâm nha!”
“Bên cạnh có người sờ tới thất sắc lưu ly thụ chỗ hắc động, ở sau núi, hắn còn không có đi vào đã bị gϊếŧ.”
“Tà đạo, ma đạo tuyển thủ đã bắt đầu hành động, Trác Dạ Bảo muốn nổi lên gió tanh mưa máu.”
……
Dịch Tiểu Phong bị người áo vải bắt lấy xuyên qua mái hiên phía trên.
Mượn cơ hội này, hắn ngắm phong cảnh Trác Dạ Bảo.
Từ chân núi đến trên đỉnh núi vờn quanh từng mảnh lầu, cao thấp trập trùng, u ám, có loại cảm giác thê mỹ làm người ta cảm thấy áp lực.
Rất nhanh.
Hai người dừng ở một đình viện.
Áo vải buông tay, Dịch Tiểu Phong thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cũng may hắn phản ứng nhanh, kịp thời ổn định, nếu không liền ăn đau rồi.
Dịch Tiểu Phong nhìn sơ đình viện, mặt đất trải không ít lá rụng, vách tường kín kẽ nứt, nhánh cây đầy mặt tường, rất lâu không có người xử lý.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng.
Ở một bức tường lập loè ánh sáng hồng.
Cơ duyên!
Dịch Tiểu Phong nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người áo vải, hỏi: “Kế tiếp cần ta làm cái gì?”
Áo vải dựa vào cột, chậm rãi mở miệng nói: “Đừng giả bộ, ngươi đã nhận ra ta.”
Dịch Tiểu Phong tức khắc xấu hổ.
“Khụ khụ, lúc trước……” Dịch Tiểu Phong căng da đầu giải thích.
“Không sao, Vương Mỹ lại không có làm ác, nàng mang ma huyết, cũng không phải nàng có thể quyết định, ta tuy rằng thống hận ma tu, nhưng còn chưa tới mức lạm sát kẻ vô tội.” Người áo vải bình tĩnh nói, thanh âm như cũ khàn khàn.
Khán giả vừa nghe, tức khắc nổ tung.
Lời này……
Kiếm Thánh Bạch Hồng Tiêu!
Kiếm Thánh thế mà tới!
“Đa tạ tiền bối thông cảm, Vương cô nương đã cứu ta, ta không thể không cứu nàng.” Dịch Tiểu Phong ôm quyền nói.
Áo vải lắc lắc đầu, nói: “Trác Dạ Bảo có nguyền rủa, ngươi cũng nghe nói qua đi?”
Dịch Tiểu Phong gật đầu, phân tích nói: “Hẳn là thủ thuật che mắt, hù dọa người, có thể là độc dược nào đó.”
“Sai, xác thật là nguyền rủa.”
Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
Thật là có nguyền rủa?
Áo vải nâng lên tay phải, lộ ra lòng bàn tay, chỉ thấy lòng bàn tay hắn biến thành màu đen, nhưng không có đen như Tằng Thụ.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, hỏi: “Ngài bị nguyền rủa khi nào?”
Người áo vải nói: “Tối hôm qua, lúc Trác Dạ Bảo bảo chủ chết, bởi vì nguyền rủa này, ta phân tâm, cho nên mới làm hung thủ thuận lợi gϊếŧ chết bảo chủ.”
“Ngài có thể lộ ra một chút, ngài vì sao tới nơi này chứ?”
“Hai trăm năm trước, Trác Dạ Bảo bảo chủ sáng lập bảo này từng mời ta tới làm khách, ta thấy thất sắc lưu ly thụ kia không phải là thánh vật, cần nuôi bằng máu người, thậm chí sẽ cắn nuốt hồn phách, ta từng khuyên bảo chủ từ bỏ, nhưng hắn không nghe, nhiều năm như vậy qua đi, Trác Dạ Bảo làm rất nhiều chuyện tốt, ở Bắc Nguỵ che giấu cực tốt, ta cũng liền xem nhẹ việc này, thẳng đến mấy ngày gần đây, ta thu được mật thư của Thiên kiếm thánh tông, nói Trác Dạ Bảo làm nhiều việc ác, để ta tiến đến điều tra, dù sao năm đó ta dễ dàng tin Trác Dạ Bảo bảo chủ, từng vì hắn hướng tu sĩ trong thiên hạ nói ngọt vài câu, không thể trốn tránh trách nhiệm.”
“Vậy ngài điều tra tới cái gì rồi?”
“Mặt đất dưới chân ngươi đó là thi cốt của người dân Trác Dạ Bảo chồng chất hai trăm năm qua mà thành.”
“A?”
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, theo bản năng cúi đầu nhìn lại.
Mặt đất nhìn không có xương cốt.
Người áo vải dậm chân nhẹ, mặt đất nháy mắt vỡ ra, Dịch Tiểu Phong sợ tới mức vội vàng né tránh.
“Linh lực thật đáng sợ… Gia hỏa này là tu sĩ Nguyên Anh?”
Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hãi.
Chỉ một cái dậm chân là thể đánh vỡ nát mặt đất!
Hắn cố nén kinh hãi, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bên tầng đất khe nứt xuất hiện từng khối xương vụn, nhìn thấy ghê người.
Ầm ầm ầm ——
Một tia lôi điện bỗng nhiên rơi xuống, chiếu sáng Trác Dạ Bảo.
Dịch Tiểu Phong bị dọa, khán giả cũng như thế.
“Nima! Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh!”
“Nhiều xương như vậy… Trời của ta……”
"Trác Dạ Bảo này thế mà là ma quật……”
“Trách không được a, nhiệm vụ chủ tuyến của tuyển thủ chính đạo không phải tìm được hung phạm, cũng không phải bảo hộ Đơn Thiên Ca, mà là điều tra chân tướng, giải oan cho người chết.”
“Càng nghĩ càng thấy ớn a, Đơn Thiên Ca sai các tu sĩ điều tra khắp nơi, có phải hay không muốn nhân cơ hội chế tạo khủng hoảng, bịt tai trộm chuông?”
“Không có việc gì, Dịch ca đã ôm đến đùi Kiếm Thánh, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện.”
……
Dịch Tiểu Phong hít sâu một hơi, hỏi: “Ngài vì sao không trực tiếp ra tay? Lấy tu vi của ngài, san bằng Trác Dạ Bảo?”
Kiếm Thánh dữ dội cường đại, không rút kiếm là có thể trấn áp ma đạo Đại Càn châu!
Chẳng lẽ là sức mạnh của cốt truyện?
Người áo vải bình tĩnh nói: “Trác Dạ Bảo cùng Bắc Nguỵ hoàng thất có quan hệ, mà ta thiếu ân tình của Bắc Nguỵ hoàng thất, không thể trực tiếp lấy thân phận Kiếm Thánh san bằng Trác Dạ Bảo, huống hồ ta trúng nguyền rủa, không thể vận dụng quá nhiều linh lực.”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Cái này gọi là cái lý do gì?
“Mặt khác, Trác Dạ Bảo cất giấu một vị Nguyên Anh lão ma, đang ở bế quan, ta muốn trước giải quyết xong trên dưới Trác Dạ Bảo, lại không màng tất cả đối kháng lão ma này, ngươi tới trợ giúp ta đi!” Áo vải nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Phong nghiêm túc nói.
Dịch Tiểu Phong có chút hoảng hốt.
Hắn là tuyển thủ tà đạo, thế mà muốn thay trời hành đạo?
Thật là châm chọc!
Dịch Tiểu Phong cũng không ngốc, do dự nói: “Lấy thực lực của ta……”
Người áo vải nâng tay trái, nhẫn trên ngón giữa bỗng nhiên sáng ngời, ba quyển sách cổ xuất hiện ở trong tay hắn.
Đoạt mệnh Mai hoa kiếm!
Thí tiên kiếm pháp!
Diêm căn kiếm pháp!
“Ngươi chọn một quyển, ta dạy cho ngươi, kết hợp với thuần dương linh lực, đối phó một ít tiểu lâu la, không thành vấn đề.” Áo vải đạm mạc nói.
Khán giả nổ tung!
Này cũng có thể?
“Mẹ nó, lão tử không phục a!”
“Bạch Hồng Tiêu coi trọng Dịch Tiểu Phong?”
“Vô nghĩa, các ngươi đã quên, lúc trước khi ở phủ Thành Chủ hai người từng giao lưu, Kiếm Thánh lúc ấy liền rất thưởng thức Dịch Tiểu Phong!”
“Khẳng định lựa chọn Thí tiên kiếm pháp a, nghe tên rất lợi hại.”
“Ta chọn đoạt mệnh mai hoa kiếm!”
……
Ban tổ chức tiết mục cũng đem hình ảnh Dịch Tiểu Phong phát sóng trực tiếp cắt đến màn hình chính.
Tim Dịch Tiểu Phong đập như trống.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ba quyển bí tịch, trước mắt xuất hiện thông tin của chúng:
Đoạt mệnh mai hoa kiếm: Kiếm Thánh sáng tạo ra lúc Trúc Cơ cảnh, sau khi tinh thông tung hoành Trúc Cơ cảnh.
Thí tiên kiếm pháp: Kiếm Thánh lúc mười ba tuổi sáng tạo ra, cả ngày nghĩ gϊếŧ tiên diệt thần, sau khi tinh thông tung hoành Luyện Khí cảnh.
Diêm căn kiếm pháp: Kiếm pháp thần bí, ẩn chứa uy lực rất lớn, Kiếm Thánh lúc Kim Đan cảnh đạt được trong một bí cảnh thượng cổ, không biết tên kiếm pháp, Kiếm Thánh nhìn đống lửa trước mắt chợt loé suy nghĩ đặt tên này.
……
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Ngưu bức rầm rầm thí tiên kiếm pháp thế nhưng là do tiểu nhi mười ba tuổi sáng chế, thật đủ trâu bò.
Người áo vải mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Chọn một quyển đi.”
Người này nếu lựa chọn thí tiên kiếm pháp.
Thật là như thế, ta đây không cần suy xét thu hắn làm đồ đệ.