Một đồng tiền?
Ngươi xem lão tử là kẻ ngốc?
Trong lòng Tằng Thụ phỉ nhổ, nhưng lại không dám đoạt, chỉ có thể kiềm chế sự tò mò.
Tần Cầm Tuyết thì rất nghi hoặc.
“Vì cái gì hắn có nhãn lực mạnh như vậy?”
Nàng bắt đầu cảnh tỉnh bản thân, cảm thấy là chính mình không đủ cẩn thận.
Quả nhiên!
Thành công đều không phải ngẫu nhiên!
“Một đồng tiền cũng nhặt? Lý Bạch huynh đệ, đây cũng không phải là thói quen tốt, chúng ta đều là tu sĩ, còn để ý cái gì tiền tài……” Tào Tuyền nhân cơ hội trang bức, đối với Dịch Tiểu Phong điên cuồng giáo dục.
Lúc này đây, Tần Cầm Tuyết đều nhìn không được.
Gia hỏa này trừ trang bức, thật sự không dùng được.
Dù sao chuyện nên biết cũng biết đến không sai biệt lắm!
Tần Cầm Tuyết mở miệng nói: “Tào đại ca, mưa đã nhỏ, chúng ta tách nhau ra hành động đi, huynh muội chúng ta có chuyện khác, liền rời đi trước.”
Nói xong, nàng liền lôi kéo Dịch Tiểu Phong rời đi.
Tằng Thụ vội vàng đuổi kịp.
“Ai, Tần cô nương, ngươi…… Ta……” Tào Tuyền muốn theo sau, nhưng Tần Cầm Tuyết vẫy vẫy tay, làm hắn không có mặt mũi theo sau.
Ba người Dịch Tiểu Phong ném hắn ra sau, Tằng Thụ nhịn không được phun nhổ nói: “Đã sớm muốn tách ra khỏi cái ngốc tử này, quá biết liếʍ!”
Tần Cầm Tuyết lắc đầu bật cười, tuy rằng bị liếʍ chính là nàng, nhưng nàng cũng không có cao hứng chút nào.
Tương phản, nàng còn cảm thấy phiền.
Trước đó còn có thể từ miệng Tào Tuyền biết được một ít tin tức, sau khi rời đi sát sinh tràng tất cả đều là vô nghĩa.
Dịch Tiểu Phong không có nói tiếp, hắn đang nhớ lại cảm xúc vừa rồi.
Nước mưa quá lớn, hắn không có thấy rõ thứ chính mình nhặt được là cái gì, nhưng xúc cảm vẫn còn.
Không phải giấy hoặc là vải, nói cách khác không phải là bí tịch.
Rất giống một khối sắt.
Sẽ là cái gì đây?
Trong lòng Dịch Tiểu Phong ngứa ngáy như mèo cào.
Rất giống sắp mở thưởng vé số.
Khán giả cũng đang tò mò:
“Động tác của Dịch Tiểu Phong thật nhanh!”
“Hắn vừa rồi giống như thật sự nhặt được thứ gì!”
“Mưa lớn như vậy, mắt hắn là Sharingan sao?”
“Một đồng tiền, thật sự là xạo mà.”
“Đại sư nói dối—— Dịch Tiểu Phong!”
“Đáng thương công cụ Tào Tuyền, vậy liền bị vứt bỏ, cho nên a, liếʍ cẩu là sẽ không được đối xử tử tế.”
……
Trác Dạ bảo, mưa to tới cũng nhanh, biến mất đến cũng nhanh.
Đi trên đường phố lầy lội, ba người Dịch Tiểu Phong rất cẩn thận, sợ có địch nhân từ chỗ tối lao ra.
Ven đường, người bọn họ gặp được không tính là nhiều, trên cơ bản đi một trăm mét mới có thể gặp được người, có thể thấy được Trác Dạ bảo lớn bao nhiêu.
Lúc này.
Có một đám tu sĩ từ con đường bên cạnh chạy tới, nhanh chóng chạy ngang qua bọn họ, bước chân chưa từng chậm lại.
“Lại chết người?”
“Đúng vậy, lúc này chết chính là đệ đệ cùng em dâu của Thiếu bảo chủ, nghe nói đầu hai vợ chồng đều bị cắt.”
“Như thế xem ra, hung thủ không phải vì Thất sắc lưu ly quả, mà là đến báo thù Trác Dạ bảo a!”
"Có khả năng là vậy đi, Trác Dạ bảo tồn tại hai trăm năm, gây thù chuốc oán không ít.”
“Thiếu bảo chủ giận dữ, đã bắt đầu triệu tập đệ tử tìm kiếm khắp Trác Dạ bảo.”
Nghe các tu sĩ nói, ba người Dịch Tiểu Phong hai mặt nhìn nhau.
Ra là hai cái đầu người áo vải vừa rồi mang theo là của đệ đệ và em dâu Đơn Thiên Ca.
Bọn họ không có chạy theo, đi cũng vô dụng, chỉ có thể xem Đơn Thiên Ca tức giận.
Dưới sự dẫn dắt của Tần Cầm Tuyết, bọn họ tìm kiếm khắp Trác Dạ bảo.
Không biết vì sao, một đường đi tới, rất ít nhìn thấy người dân của Trác Dạ bảo, có loại cảm giác vào thành hoang.
Thật vất vả, bọn họ ở trước một mái hiên nhìn thấy một lão nhân.
Vị lão thái bà này ngồi trên ghế dài, trong tay chống quải trượng, ánh mắt vẩn đυ.c, ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, giống như pho tượng.
“Lão nhân gia, gần đây làm sao chỉ có một mình ngươi?” Tần Cầm Tuyết khom lưng hỏi.
Lão thái bà quay đầu nhìn về phía nàng, chậm rãi mở miệng nói: “Ta đang đợi con ta trở về ăn cơm.”
“Lão nhân gia, ta hỏi là mọi người như thế nào đều không ở đây?”
“Ta đang đợi con ta trở về ăn cơm.”
“Lão nhân gia, ngươi không nghe được tiếng ta sao?”
“Ta đang đợi con ta trở về ăn cơm.”
“……”
Tần Cầm Tuyết câm nín.
Dịch Tiểu Phong khẽ nhíu mày.
Lời này có phải ám chỉ con nàng gặp chuyện không may?
Tằng Thụ mở miệng nói: “Kiếm một người khác đi.”
Tần Cầm Tuyết thở dài một hơi, đứng dậy đi theo hai người Dịch Tiểu Phong rời đi.
“Ngàn vạn lần không nên đi Hắc động, sẽ chết người.” Lão thái bà bỗng nhiên nói.
Ba người Dịch Tiểu Phong cả kinh quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Hắc động?
Tần Cầm Tuyết hỏi:“Hắc động là cái gì? Ở nơi nào?”
Khẳng định không phải là lỗ đen vũ trụ trong lý giải của bọn họ.
Lão thái bà trả lời: “Ta đang đợi con ta trở về ăn cơm.”
Tần Cầm Tuyết lại lần nữa câm nín.
Nàng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi vài câu.
Nhưng không có được câu trả lời khác.
Dịch Tiểu Phong đột nhiên thấy nơi cửa phía sau lão thái bà lập loè ánh sáng hồng.
Hắn lập tức đi lên.
Chỉ thấy một con dế màu vàng kim ghim ở cột cửa.
Hắn nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo con kim tất suất này xuống, nhét vào đai lưng.
“Như vậy không hay, vàng này là của lão nhân gia……” Tằng Thụ trừng lớn đôi mắt, nhắc nhở nói.
Không phải nói Dịch Tiểu Phong là phú hào sao?
Làm sao để ý tiền tài vàng bạc như vậy?
Dịch Tiểu Phong bình tĩnh nói: “Lão nhân gia ở nhà một mình, nếu là để kẻ bắt cóc nhìn thấy, nói không chừng sẽ xúc phạm tới nàng.”
Tằng Thụ dựng một ngón giữa đưa về hắn.
Bình luận cũng xuất hiện hai chữ vô sỉ.
Tằng Thụ cùng Tần Cầm Tuyết không có nghĩ nhiều, chỉ cần không phải bí tịch hoặc là manh mối, bọn họ đều không thèm để ý.
Trên đường rời đi, Dịch Tiểu Phong luôn cân nhắc.
Như thế nào lại có kim tất suất?
Chẳng lẽ Bắc Nguỵ hoàng thất từng tàn sát Trác Dạ bảo?
Không nên a!
Nếu thật sự như thế, sự tình khẳng định nháo rất lớn.
Dịch Tiểu Phong cảm thấy lão bảo chủ chết có khả năng liên quan đến Bắc Nguỵ hoàng thất.
Phía trước có bốn nữ tử đi tới, mỗi người dáng vẻ xinh đẹp, tay mang bảo kiếm, ánh mắt đạm mạc.
Khi đi ngang qua ba người Dịch Tiểu Phong, nữ tử áo xanh cầm đầu bỗng nhiên nâng kiếm, ngăn trở Dịch Tiểu Phong.
“Trước đó có người nói ngươi là con rể của Tố Tâm cung Vệ Khấp Tâm.” Nữ tử áo xanh mở miệng nói.
Tằng Thụ, Tần Cầm Tuyết nhíu mày.
Dịch Tiểu Phong đánh giá các nàng, trong lòng kinh ngạc.
Hắn đầu tiên là lắc đầu nói: “Toàn là nói bậy!”
Trực tiếp như vậy, hắn khẳng định sẽ phủ nhận!
Nữ tử nhíu mày, sau đó thu tay lại, quay đầu rời đi.
“Không thể hiểu được.” Tằng Thụ nói thầm nói, chỉ là hắn ánh mắt đang lập loè.
Dịch Tiểu Phong cố tình không có nhìn các nàng.
Nhưng trong lòng hắn mơ hồ có một đáp án.
Có lẽ bốn nữ tử này là đệ tử Tố Tâm cung.
Tố Tâm cung nhiều nữ lưu.
Ba người tiếp tục đi tới.
Sau thời gian một nén nhang, bọn họ rốt cuộc lại gặp được một người dân thường.
Đây là một phụ nữ trung niên, đồng dạng ở trước cửa mái hiên chờ đợi.
Vừa thấy ba người Dịch Tiểu Phong, nàng sợ tới mức vội vàng trốn vào phòng, kéo cửa phòng khép chặt.
Tần Cầm Tuyết tiến đến gõ cửa, nói: “Cô nương, đừng lo lắng, chúng ta không phải người xấu, chúng ta muốn điều tra một chút về vụ án của lão bảo chủ, ngươi có thể nói cho chúng ta chuyện trước kia ở Trác Dạ bảo sao?”
Đối với phụ nhân trung niên kêu “cô nương” cũng được sao.
Dịch Tiểu Phong âm thầm phun nhổ.
Trung niên phụ nhân không có trả lời.
Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn về phía mái hiên.
Tằng Thụ tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi giống như có người đang nhìn chúng ta.” Dịch Tiểu Phong trả lời.
Hắn là Luyện Khí cảnh tầng ba, Tằng Thụ, Tần Cầm Tuyết mới Luyện Khí cảnh tầng một, phương diện cảm giác tự nhiên xa xa không bằng Dịch Tiểu Phong.
Tần Cầm Tuyết vừa nghe, cũng quay đầu nhìn lại.
Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng trung niên phụ nhân kia: “Ba vị, ta khuyên các ngươi nhanh rời đi đi…… Lưu lại nơi này sẽ chết…… Nhất định sẽ chết…… Không ai có thể tránh được nguyền rủa……”