Chương 39

Nghĩ tới đây, Cố Nhàn Ảnh nhụt chí xoay người nhảy xuống cây, ai ngờ mới vừa đứng vững thân thể, chợt nghe thấy người trước mặt vui vẻ nói: "A Nhàn hôm nay thật đẹp mắt.”

Cố Nhàn Ảnh lập tức ngước mắt nhìn Hoa Ly, nhịn không được có chút hoài nghi lời này có phải là mình nghe lầm hay không, nhưng mắt thấy Hoa Ly hai mắt tỏa sáng đang mang theo ý cười e lệ nhìn chằm chằm nàng, nàng rốt cục xác định lời này là lời Hoa Ly nói, nàng do dự một lát, lên tiếng hỏi: "Ngươi thích như vậy sao?”

Hoa Ly gật gật đầu, chút e lệ kia làm nổi bật dung nhan xinh đẹp, là vẻ đẹp mà hoa lê xuân nhật cũng chưa từng có, y nói: "A Nhàn bộ dáng gì cũng đẹp, hôm nay có chút không giống..."

Cố Nhàn Ảnh đang cân nhắc cái này đến tột cùng là tốt hay không tốt, Hoa Ly đã buột miệng nói: "Nhưng mà ta rất thích, thật sự thích.”

Cố Nhàn Ảnh bỗng nhiên giương mắt, lá cây lay động phía sau tựa hồ như lắc lư vào đáy lòng, trong ngực đều lấp đầy cảm giác tê dại giống như bị cành lá cào qua, nàng nghe những lời này, nhất thời cảm thấy sự điên cuồng của nàng hôm nay, mới sáng sớm đã không sợ lạnh trèo lên cây chờ nửa ngày tựa hồ đều đáng giá.

Được nghe những lời này, cho dù bị đóng băng một đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Sớm biết tính tình Hoa Ly mặc dù nắm tay đều có thể đỏ mặt, nhưng trong lời nói cũng chưa từng cố kỵ như vậy, Cố Nhàn Ảnh đối với chuyện này lại cực kỳ hưởng thụ, chỉ cảm thấy miệng Hoa Ly phảng phất như bôi mật đường, chỉ hận không thể nếm thử rốt cuộc là loại tư vị gì, lại ngóng trông Hoa Ly có thể nói thêm một chút, tốt nhất là khen nàng đến trên trời dưới đất có một không hai.

Chuyện này tất nhiên vẫn không có chậm trễ Cố Nhàn Ảnh đi dạy các đệ tử luyện kiếm, chỉ là tâm tình Cố Nhàn Ảnh so với ngày trước tốt hơn rất nhiều, ngay cả các đệ tử Kiếm Các liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, ngay cả không khí luyện kiếm cũng hòa hoãn hơn ngày trước không ít.

Mỗi lần Cố Nhàn Ảnh dạy kiếm pháp, Hoa Ly luôn ở bên cạnh canh giữ, chưa bao giờ chủ động quấy rầy, hôm nay cũng là như thế. Những thứ Cố Nhàn Ảnh dạy vẫn như cũ không thay đổi, theo nàng thấy, đám tiểu gia hỏa này công phu cơ sở thật sự là quá kém, cho dù là vung kiếm một tháng cũng không được thành tựu gì, nàng tùy ý ở trong các đệ tử nhìn một vòng, cuối cùng đi tới trước mặt Diệp Ca ở trong góc.

Diệp Ca buổi tối ở trong kiếm các liều mạng luyện kiếm, đến ban ngày lại chưa bao giờ nghiêm túc khoa tay múa chân, Cố Nhàn Ảnh đứng lại ở bên cạnh hắn, lên tiếng hỏi: "Sao không luyện?”



Hai người đứng ở góc bên cạnh không có đệ tử khác, người bên ngoài cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện, trải qua một phen nói chuyện với nhau đêm qua, hai người coi như là mỗi người đều biết một bí mật của đối phương, bí mật chung làm cho quan hệ của bọn họ tựa hồ hòa hoãn không ít, Diệp Ca nhìn thoáng qua mọi người ở xa xa, lúc này mới thấp giọng giải thích: "Không luyện, thân thủ như ta, cho đám người kia nhìn rất mất mặt. ”

Không nghĩ tới người này tuổi còn nhỏ mà mặt mũi lại lớn như vậy, tình nguyện buổi tối khắc khổ luyện kiếm cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dáng vung kiếm của mình. Cố Nhàn Ảnh nghe được bật cười, Diệp Ca nhíu mày trừng mắt nhìn nàng một cái, lúc này mới nói: "Nhìn ngươi cao hứng như vậy, hôm qua ta nói phương pháp kia chắc rất dễ dùng? Hoa Ly tiền bối có phải rất thích hay không? ”

Tâm tình Cố Nhàn Ảnh không tệ, đang muốn lên tiếng, đột nhiên nghe thấy Diệp Ca nói ra tên Hoa Ly, lúc này im lặng.

Diệp Ca nhún vai không chút ngoài ý muốn nói: " Tâm tư của thái sư thúc tổ đối với Hoa Ly tiền bối, chính là kẻ ngốc cũng nhìn ra." Thấy Cố Nhàn Ảnh không có ý muốn nói chuyện, lá gan Diệp Ca lại hơi lớn một chút, như có điều gì đó nói: "Bất quá không nghĩ tới Hoa Ly tiền bối dễ dỗ dành như vậy. ”

Cố Nhàn Ảnh: "..."

Nàng quay đầu nhìn Hoa Ly, Hoa Ly ngồi ở một bên lương đình cúi đầu đọc sách, giống như cảm giác được tầm mắt Cố Nhàn Ảnh, ngước mắt nhìn về phía nơi này cười cười.

Nghĩ đến buổi sáng Hoa Ly thổ lộ làm cho người ta say mê mẩn, Cố Nhàn Ảnh chậm chạp chớp mắt một cái, rốt cuộc vẫn là khuất phục, mất mặt liền mất mặt, thánh nhân còn muốn không biết xấu hổ hỏi, nàng hạ thấp thanh âm hỏi Diệp Ca nói: "Còn có cái gì khác không, nói thử ta nghe một chút?”

Bên môi Diệp Ca hiện lên ý cười, rốt cuộc cũng là thiếu niên, lúc này nhướng mày cười nói: "Tiểu gia chính là đệ nhất công tử hoàng thành, thủ đoạn gì chưa từng thấy qua?”

Hai người ghé vào một chỗ tự nhiên sẽ không chỉ nói mấy thứ này, bất quá chỉ trong chốc lát, Cố Nhàn Ảnh liền học được tinh túy, tiếp theo không quên chính sự, đổi lại vẻ mặt nghiêm mặt hỏi Diệp Ca: "Tay ngươi đến tột cùng là như thế nào mà biến thành như vậy? ”

Đúng như lời của Diệp Ca nói, hắn chính là đại thiếu gia của cả hoàng thành, thậm chí cả thiên hạ, với địa vị gia thế của Diệp gia, có ai có thể đả thương được vị đại thiếu gia này, lại có ai không sợ Diệp gia gánh nặng, lại có lá gan làm loại chuyện này?