Chương 21

Sau đó Trương Nghị mang theo Cố Thiếu Dương tiến về phòng tạp vụ nhận hai bộ lam bào và chế tạo thẻ bài đại biểu cho thân phận đệ tử nội môn.

" Trương sư huynh, đây là chỗ ở của ta sao? "

Cố Thiếu Dương nhìn nhà gỗ nhỏ đơn sơ trước mắt này, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Trương Nghị có vẻ hơi xấu hổ gật đầu.

Cố Thiếu Dương chỉ vào một tòa nhã gian xinh đẹp cách đó không xa, kinh ngạc hỏi: " Tòa nhà kia dành cho ai ở? "

Trương Nghị hắng giọng một cái, giải thích: " Cố sư đệ ngươi có chỗ chưa biết, trong nội môn Thanh Vân Tông chúng ta, chỉ có những sư huynh đứng trên bảng anh tài mới có tư cách ở những nơi tốt, những người còn lại chỉ có nhà gỗ, đây cũng là thủ đoạn tông môn khuyến khích đệ tử khắc khổ tu luyện."

Cố Thiếu Dương cau mày nói: " Bảng anh tài bao lâu thì đổi một lần? "

" Một tháng thay đổi một lần, bất quá những người khác có thể tùy ý khiêu chiến với những đệ tử trên bàng anh tài bảng, chỉ cần thắng, thì có thể thay đổi nơi ở. ."

Cố Thiếu Dương như có điều suy nghĩ gật đầu nói: " cũng chính là nói, nếu như ta có thể đánh bại chủ nhân của nhã gian kia, ta có thể lập tức vào ở đó. "

" Có thể nói như thế. "

Cố Thiếu Dương chỉ vào lầu nhỏ đối diện với nhà gỗ của hắn, dò hỏi: " Xin hỏi Trương sư huynh, chỗ ấy người nào ở vậy? "

Trương Nghị hồi đáp: " là Hoàng Viên sư huynh xếp hạng thứ bốn mươi bảy trên bảng anh tài, tu vi Tụ Nguyên trung kỳ, một tay Đại Lực Ngưu Ma Chưởng sức mạnh không tầm thường, nghe nói riêng sức lực đã kinh người hơn 2,500 cân. . Ách, Cố sư đệ ngươi muốn đi đâu? "

Cố Thiếu Dương cũng không quay đầu lại nói: " Trương sư huynh ở chỗ này chờ ta một lát , ta đi đuổi Hoàng Viên ra, đem đồ đạc thu xếp tốt, rất mau sẽ trở lại. ."

" A, Cố sư đệ ngươi mau chóng. . A? Cố sư đệ ngươi nói cái gì? ! "

Trương Nghị vừa định gật đầu, chợt kịp phản ứng kịp, trợn to hai mắt, khó có thể tin được mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Cố Thiếu Dương nửa ngày nói không ra lời.

Cố sư đệ nói muốn làm gì?

Đuổi Hoàng Viên sư huynh ra ngoài? !

Hắn mới vừa mới tiến vào nội môn à? !

Nếu một lát nữa Lâm trưởng lão phát hiện ra Cố sư đệ bị thương. .

Trương Nghị bị dọa đến mức toàn thân đổ mồ hôi, vội vã đuổi theo, " Cố sư đệ, Cố sư đệ, ngươi tuyệt đối đừng quá xúc động . ."

Cố Thiếu Dương chạy tới trước lầu nhỏ, lầu nhỏ là một cái tiểu viện độc lập, cửa viện đóng chặt kín.

Cố Thiếu Dương nguyên bản định một cước đá văng, nghĩ nghĩ lại chỗ này là chỗ ở của mình, nên thu hồi chân về.

" Hoàng Viên, Hoàng Viên có đây không? "

Cố Thiếu Dương đứng ở cửa viện, to giọng hô: " Hoàng Viên nhanh ra đây nhận lấy cái chết! "

Không ít người bị anh thanh của Cố Thiếu Dương thu hút, đi tới xem náo nhiệt.

" Ở đâu ra tiểu tử Luyện Khí cửu trọng kia thế? Sao lại lẫn vào nội môn? "

" Cũng dám kêu Hoàng Viên racửa, người này điên rồi? ! "

" Kêu Hoàng Viên đi ra tự tìm đường chết? Ha ha, tốt lâu chưa nghe được chuyện buồn cười như vậy. "

Một đám người bày ra tư thế chuẩn bị xem kịch vui, chỉ chốc lát sau, trong sân nhỏ cửa ầm ầm mở ra, một đại hán lực lưỡng nhanh chân bước ra.

" Tên hỗn đản nào đang gọi ta đó? "

Cố Thiếu Dương đánh giá đối thủ này từ trên xuống dưới.

Dáng người sung sức, trên người từng khối cơ thịt săn chắc, hai tay thật dài, xương ngón tay vừa thô vừa to dị thường.

" Chính là ngươi! "

Hoàng Viên nhìn Cố Thiếu Dương hai mắt trừng một cái, một cỗ khí thế làm cho người khác phải sợ hãi liền phả vào mặt.

Cố Thiếu Dương mặt vô biểu tình, đem đồ vật trong tay ném qua một bên, tùy ý nói: " Cho ngươi thời gian một nén nhang để thu dọn đồ đạc, nhường địa phương của ngươi lại cho ta! "

" Hả. ."

Người vây xem và cả Hoàng Viên đều kinh ngạc.

Đã gặp qua rất nhiều người hung hăng càn quấy, nhưng chưa thấy qua ai phách lối như vậy, tiểu tử này rốt cuộc là bị điên hay là có chỗ để dựa vào?

" Bảo ta thu dọn đồ đạc? "

Hoàng Viên giận quá mà cười, hoạt động ngón tay một chút phát ra tiếng nổ bùm bùm " Ta thấy ngươi chán sống rồi. "

" Bành! "

Hoàng Viên đạp mạnh chân một cái, mặt đất cứng rắn nơi đó liền nứt ra một cái hố cạn, cả người giống như Đại Bàng giương cánh đánh về phía Cố Thiếu Dương.

Khí thế kinh khủng kia, giống như một đầu ma ngưu đang nổi điên.

Người vây xem phát ra trận trận kinh hô.

" Sức mạnh thật đáng sợ, xem ra Hoàng Viên Đại Lực Ngưu Ma Chưởng lại mạnh thêm. "

"Lực hai cánh tay hắn chỉ sợ hơn 2,600 cân . ."

" Ta từng thấy Hoàng Viên chỉ dùng tay không đánh chết yêu thú bậc ba, kinh khủng như thế! "

" Tiểu tử này thảm rồi! "

Trương Nghị đang rất lo lắng, hắn hận mình bây giờ có thể liền xông đi lên kéo Cố Thiếu Dương xuống, Cố Thiếu Dương mà bị thương hắn không có cách nào báo cáo với Lâm trưởng lão à

Cố sư đệ à Cố sư đệ, ta biết ngươi thiên tư cao tuyệt, ngộ tính như yêu, nhưng cho dù ngươi lại lợi hại thế nào cũng chỉ là một võ giả Luyện Khí cửu trọng mà thôi, có thể đánh được Tụ Nguyên sơ kỳ chứ làm sao có thể thắng được Tụ Nguyên trung kỳ?

Đàng hoàng tu luyện mấy tháng đi, Hoàng Viên đâu phải là đối thủ của ngươi.

Trương Nghị lòng nóng như lửa đốt, sức mạnh hắn chỉ ở mức bình thường dù xông lên cũng chỉ làm đồ ăn cho Hoàng Viên, nói không chừng làm cho Cố sư đệ" tâm cao khí ngạo" không cao hứng.

Hăn gấp đến độ bối rối lo lắng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bỗng nhiên, hắn trông thấy Cố Thiếu Dương không thèm né tránh mà đưa kiếm ra nghênh tiếp đại thủ của Hoàng Viên, sắc mặt hắn tái nhợt, kém chút còn chưa đặt mông ngồi trên mặt đất.

" Lần này thì xong rồi. . Cố sư đệ dám cứng chọi cứng với Hoàng, không chết thì cũng tàn phế . ."

Nhìn thấy Cố Thiếu Dương sừng sững đứng đó không né tránh, Hoàng Viên cũng mặt lộ cười gằn, " Ha ha, tiểu tử ngươi hình như không biết chữ "chết" viết như thế nào? "

Những người còn lại cũng nhộn nhịp lắc đầu than thở.

" Dám dùng kiếm đối đầu với Hoàng Viên Đại Lực Ngưu Ma Chưởng, tiểu tử này xem như là phế rồi. ."

Nhưng mà sau một khắc, Cố Thiếu Dương trên người chợt bộc phát ra một cỗ kiếm ý sắ bén cực điểm, giống như cô phong bất ngờ dựng lên.

" phốc xích. ."

Bàn tay bằng thịt bên trên che phủ nguyên khí của Hoàng Viên bị Cố Thiếu Dương chỉ tuỳ tiện một chỉ đã phá được, tiếp đó hắn cấp tốc hóa chỉ thành quyền, mạnh mẽ một quyền oanh kích tới.

Đôi lông mày Hoàng Viên nhíu lại, thấp giọng nói: " Tiểu tử, ngươi cho rằng như thế là xong sao? Mở cho ta! "

" Phanh! "

Nắm đấm trắng ngần ốm yếu đυ.ng vào nắm đấm bàn tay dữ tợn bằng thịt.

So với nắm đấm tay của Hoàng Viên, thì nắm đấm của Cố Thiếu Dương quả thực quá mức mảnh mai thanh tú, hai bên không đồng nhất.

Nhưng mà, trước mắt bao nhiêu người, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Hoàng Viên ánh mắt thoáng cái trừng lớn, sắc mặt lập tức trắng bệch, giống như cảm nhận được chuyện khó mà tin nổi.

" Răng rắch . ."

Âm thanh nứt xương thâm thúy vang lên bên tai mỗi người.