Chương 31: TG1: Chính là cô muốn hại tôi

Bữa tiệc đêm nay chỉ còn ba món cuối cùng chưa được dọn lên.

Và ba món cuối này là do nhóm của Trần Vân trong ký túc xá chọn.

Đã có một món mặn được dọn ra, nên mọi người đều nghĩ rằng ba món tiếp theo sẽ giống như tối qua, chỉ có một món mặn, hoặc như cái đêm Hạ Đóa Nhất và Sở Lệ gặp chuyện, sẽ có thêm một món mặn không đưa lên.

“Món thứ mười là do cô Ngụy chọn, tên là ‘Lấp Lánh’, được đầu bếp số mười một chế biến, xin mời mọi người thưởng thức.”

Quản gia già, trên mặt vẫn còn vết máu, không hề biết mọi người đang nghĩ gì, dùng giọng điệu vô cảm tiếp tục đọc tên món ăn. Ngụy Thu Vũ, đầy sợ hãi và lo lắng, nhắm chặt mắt, hai tay chắp trước ngực, liên tục cầu nguyện: “Xin đừng là món mặn, xin đừng là món mặn…”

Có lẽ lời cầu nguyện của cô ấy đã đủ thành tâm, nên được thần linh nghe thấy và đáp lại. Khi chiếc khăn đỏ trên đĩa được vén lên, trước mắt mọi người là một đĩa sủi cảo trong suốt, làm từ bột khoai tây và bột ngô, bên trong là nhân cải thảo và đậu phụ xắt nhỏ. Lớp vỏ bánh trong suốt, nhân bánh trắng xen lẫn chút xanh như ngọc bích, nhìn vừa lạ mắt vừa ngon miệng, và quan trọng nhất đây chính là một món chay.

“Thật sự là món chay!”

Ngụy Thu Vũ ôm miệng, mắt đỏ hoe, gần như muốn bật khóc vì vui sướиɠ. Cô nắm chặt tay Trần Vân, cảm ơn liên tục: “Ha ha ha, ‘Lấp Lánh’ thật sự là một món chay! Trần Vân, cảm ơn cô nhiều lắm! Nếu không có cô thì chắc chắn tôi không thể chọn được món này…”

Ngụy Thu Vũ chọn trúng món chay, đương nhiên là rất vui mừng, nói năng lộn xộn cảm ơn Trần Vân.

Trần Vân nghe cô ấy nói thế thì chỉ cười gượng đáp lại.

Bên cạnh, Nghiêm Chỉ cũng chẳng thể cười nổi, vì món của cô ta vẫn chưa biết là mặn hay chay. Dù cô ta đã giành được tên món ăn của Trần Vân, đáng lý ra nên an toàn, nhưng không hiểu sao mà trong lòng cô ta vẫn cảm thấy bất an.

Và sự bất an đó cuối cùng đã trở thành hiện thực khi món ‘Hồng Vận Đương Đầu’ được mang ra từ sân sau.

Vì bọn họ ngửi thấy mùi thịt nồng nặc—còn đậm đặc hơn cả hai món mặn mà Sở Lệ và Hạ Đóa Nhất đã chọn trước đó.

“Không thể nào…”

Khi món ăn tiến lại gần, Trần Vân từ từ nhắm mắt lại, còn Nghiêm Chỉ như mất hồn, đôi mắt co rút lại thành một điểm nhỏ, cả người run rẩy như sắp sụp đổ.

Giọng cô ta ngày càng sắc nhọn và chói tai: “Không thể nào!”

“Tại sao! Tại sao lại là món mặn?!” Cô ta kéo áo Trần Vân, hét lớn: “Trần Vân, không phải cô bảo tôi chọn món này sao? Tại sao nó lại là món mặn!”

“Cô đừng gấp, chúng ta hãy xem thử món này có vấn đề gì không…”

Trần Vân thật sự là người tốt tính, dù bị Nghiêm Chỉ xô đẩy tới lui cũng không phản bác, không nổi giận, chỉ mong cô ta bình tĩnh lại. Dù sao ban ngày cô ấy cũng đã bàn bạc với Lữ Sách và Tiêu Tư Vũ, cho dù tối nay chọn phải món mặn thì mọi người vẫn cùng nhau nghĩ cách, có lẽ vẫn có thể sống sót bằng cách rút món này ra.

“Cô muốn hại tôi, chính là cô muốn hại tôi!”