Cao Xảo ở chung một phòng với các cô, từ đầu đã bị người trong ký túc xá cho ra rìa, bây giờ lại thấy mấy người còn sống trong ký túc xá đấu đá xé nhau, tan tác thành mảnh nhỏ cũng bất đắc dĩ nói: “Đã đến lúc này rồi, mấy con nhóc này còn nội chiến gì nữa? Điên hết cả rồi à?”
Ba nữ sinh không nói gì.
Hạ Đóa Nhất lạnh lùng nhếch mép, nói đầy ẩn ý: “Dù sao người cũ cũng nên làm gương cho người mới mới ổn.”
Sau khi Khâu Vũ Hành chết đi, Vệ Đao và Kỷ Đào lập tức lấy lại rương y tế cho Hạ Đóa Nhất mượn, đường nào người mới cũng không còn xem bọn họ là “đàn anh đáng tin”, cho nên bọn họ không cần phải giả làm người tốt nữa.
Mà tuy bọn họ không có kẽ nứt lớn đến mức nuốt cả Trần Vân vào như Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ, nhưng chỉ cần cẩn thận chút là có thể phát hiện ra.
Bây giờ mọi người đã ít giao tiếp hơn, trong tình huống chưa biết người mới có giao dịch với Tạ Ấn Tuyết hay không, bọn họ sẽ cảnh giác nhau —— Chỉ sợ anh em đâm sau lưng, cướp đi tên món an toàn.
Chẳng qua khi thấy mấy người Nghiêm Chỉ, Trần Vân tranh chấp tên món, Kỷ Đào và Vệ Đao lại thấy đây là cơ hội tốt. Cho nên Kỷ Đào đưa ra “ý hay” cho ba nữ sinh, nói: “Không sao, dù tên món có vấn đề, các em cũng có thể nhờ Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ, chắc chắn cậu ấy có cách cứu các em.”
Tạ Ấn Tuyết rất thích nghe câu này, y mỉm cười với Kỷ Đào, sau đó nhìn Trần Vân, Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ, dịu dàng nói: “Đúng vậy, có chuyện gì có thể nhờ tôi giúp đỡ.”
Cơ thể gầy gò của thanh niên ngồi ở ghế chính được lớp trường bào đỏ son bọc lấy, nhánh hoa lê thêu trên vai không còn lộn xộn mà đã xinh đẹp trở lại, gương mặt vốn tái nhợt đêm nay hồng hào hơn nhờ ánh đèn và áo đỏ hòa vào nhau nhưng vẫn mang phong cách xuất trần, người phàm khó có thể chạm vào.
Trong trò chơi sinh tồn này, lúc nào mọi người mà chẳng sợ hãi, giãy dụa tìm đường sống như đi trên lớp băng mỏng?
Thế nhưng Tạ Ấn Tuyết lại là ngoại lệ, ngày ngày áo gấm, thấy đầu bếp nào ngứa mắt là dạy dỗ một trận, cuối cùng còn có thể khiến đầu bếp ngoan ngoãn mang chè đến cho mình, Liễu Bất Hoa thường đi theo được y che chở, đối diện với sự e dè với món mặn của người ngoài cũng có thể nói “Chọn bừa thôi, không sao”, cứ như y mới là Tần lão gia nắm toàn bộ quyền sinh sát, người người trong tòa biệt phủ đều e ngại.
Cho nên người khác nói thì là lừa dối, nhưng Tạ Ấn Tuyết nói thì như lời hứa tất sẽ thực hiện.
Mà quả thật Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ đang ôm ý định như vậy, không cần Kỷ Đào nhắc, các cô đều định làm thế… Đường nào nếu các cô gọi phải món mặn thật, cứ tìm Tạ Ấn Tuyết giúp không phải xong rồi ư? Nếu không phải Khâu Vũ Hành cứng đầu không chịu xin Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ thì cũng sẽ không chết, không hiểu Khâu Vũ Hành đang cố chấp gì.
Cho tới tận giờ, cả bàn chỉ còn lại mình Trần Vân chưa gọi món.
“Cô Trần mau quyết định đi.” Quản gia cụp mắt nhìn cô như nhìn một người chết, hối: “Đừng để lỡ giờ lành đưa thức ăn lên.”
Trần Vân đỏ mắt, đờ đẫn tích vào “Quan Công đánh Tần Quỳnh” trên thực đơn.
Tạ Ấn Tuyết thấy thế, khóe môi khẽ nhếch, hơi lùi người ra sau, lười biếng dựa vào thành ghế chờ thức ăn đưa lên.
Mọi người đã chán nghe những lời quản gia nói lúc đưa thức ăn lên, ông ta lảm nhảm, tất cả đều lạnh lùng, suy nghĩ duy nhất là muốn biết rốt cuộc món người hầu bưng trên khay là mặn hay chay.
Món đầu tiên được bưng lên là “Rồng xanh sang sông” của Lã Sóc, đúng như cậu ta đoán, món thịt xanh tự nhiên gần như không có, dù là món làm ra thịt xanh thật cũng sẽ phá hủy “Sắc” trong ba yếu tố “Sắc, hương, vị” của món ngon, cho nên đây là món chay —— Một bát nước trong thêm cây hành lá, vậy là thành “Rồng xanh sang sông”.
Quản gia lấy muôi múc cho mỗi người một bát canh.
Tiêu Tư Vũ nếm thử, lại đưa ra đánh giá: “Nhạt miệng đến mức hót được tiếng chim.”
Lã Sóc nói với gã: “Không phải Liễu Bất Hoa chọn “Nụ hôn nóng bỏng” à? Lát nữa miệng anh sẽ có thêm vị rồi.”
“Có cay càng tốt, tôi rất thích ăn cay.” Tiêu Tư Vũ lắc đầu: “Nhưng nếu là món mặn thì quên đi.”
Không ai ở đây muốn gọi phải món mặn, trừ phi người gọi phải món mặn là kẻ thù của mình.
Nhưng không như mong muốn, khi mọi người nghe quản gia nói “Nụ hôn nóng bỏng” do Thất đêm qua gϊếŧ Khâu Vũ Hành chế biến, trong lòng đã sinh ra linh cảm bất an, vì vậy chờ đĩa thức ăn Liễu Bất Hoa gọi được người hầu bưng từ hậu viện lên bàn, mọi người đều nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại, bởi vì đây là món mặn —— Mui heo xào ớt hiểm.
Rất hợp với tên món.
Liễu Bất Hoa thấy mình gọi phải món mặn cũng không biến sắc, còn mời mọi người: “Có thịt này, thêm cả cay nữa, nếm thử đi xem ngon không.”
Nhưng trừ anh ta ra, không ai chịu động đũa.
Liễu Bất Hoa còn tưởng mọi người không đành lòng, an ủi ngược: “Không sao đâu, không có miệng cũng không chết được, cùng lắm rút lưỡi tôi thôi, nhưng thế cũng không chết được.”
Nhưng sợ không chỉ là rút lưỡi.
Lã Sóc nhìn Thất đứng cười “Ha ha” đầy quái dị bên cạnh quản gia, đang định cất tiếng, lại nghe tiếng Tạ Ấn Tuyết vọng đến từ ghế chính.
“Rút lưỡi là một trong các cực hình dưới mười tám tầng Địa Ngục, con lại nói nhẹ nhàng thế.”
Rõ ràng đang răn dạy, Tạ Ấn Tuyết lại nói khẽ, còn cầm đũa gõ nhẹ cánh tay chuẩn bị gắp thức ăn của Liễu Bất Hoa, Liễu Bất Hoa bị gõ lập tức rút tay về, Tạ Ấn Tuyết gắp một đũa mui heo đưa vào miệng nhấm nháp.
Kết quả chưa nhai được mấy lần, Tạ Ấn Tuyết đã lấy ống tay áo che miệng nhổ miếng thịt ra, nhìn thẳng vào Thất nói: “Dở tới mức buồn nôn.”
Thất nghe vậy lập tức nhìn hằm hằm Tạ Ấn Tuyết, quản gia lại hỏi: “Cậu Tạ thấy món này không ổn ở đâu?”
“Rất nhiều.” Tạ Ấn Tuyết cụp mắt cười nhạt, từ tốn nói: “Phàm là thịt đều nặng mùi tanh, cần thêm hương liệu khử mùi, dù không thêm hương liệu cũng phải cho chút rượu nấu ăn để khử, đĩa mui heo xào này không thêm bất cứ hương liệu nào, tanh thì chưa nói, vậy mà còn không chiên qua ớt hiểm cho rút nước, cắn một miếng tanh ngập miệng, không dở à?”
Mọi người nghe vậy cũng lập tức nhấc đũa, vội gắp một miếng mui heo ăn thử, Lã Sóc ăn xong nhìn Tiêu Tư Vũ, Lã Sóc hỏi gã: “Anh thấy tanh không?”
“Cũng có, nhưng mùi ớt cay nhiều hơn.” Tiêu Tư Vũ chau mày: “Nhưng tôi thấy không ngon, nếu muốn bảo tôi nói đĩa đồ ăn này có vấn đề ở đâu thì Tạ Ấn Tuyết nói cũng không quá.”
“Đúng.” Đới Nguyệt luôn im lặng không nói gì, nhưng một khi anh ta lên tiếng thường sẽ đi vào đúng trọng tâm: “Vị cay quá nồng, gần như át hết mùi tanh, nhưng ăn kỹ vẫn sẽ ngửi thấy.”
Tạ Ấn Tuyết cụp mắt, gác đũa kết luận: “Cho nên tôi nói món này dở, có vấn đề gì không?”
“Không vấn đề.” Quản gia nói.
Ông ta cũng là NPC trong trò chơi như các đầu bếp khác, theo lý mà nói nếu đồng loại gặp chuyện, sắc mặt ông ta hẳn sẽ rất xấu, không chừng còn trêu chọc mỉa mai những lời phê bình của người tham gia, vậy mà bây giờ ông ta lại vui vẻ như Khâu Vũ Hành trước lúc sắp chết đêm qua, vỗ vai Thất cười tươi rói: “Thất, cậu xem lại mình đi, sao có thể gây ra sai lầm lớn như thế trong bữa tiệc lão gia tổ chức?”
Thất trợn trừng mắt, lảo đảo lui về sau: “Không, không…”
Người hầu vây bên cạnh cũng rất phấn khích, trợn đôi mắt sắp rớt tròng cười the thé: “Rút đồ ăn!”
“Có khách quý rút đồ ăn ——!”