Chương 27:

Liễu Bất Hoa cầm thực đơn lên nhìn, mắt bỗng sáng lên: “Cái tên này thú vị đấy, tôi muốn chọn món này.”

Tiêu Tư Vũ và Lã Sóc nghe vậy lập tức nhìn qua, muốn xem thử đêm nay Liễu Bất Hoa chọn món gì, kết quả sau khi thấy tên món đêm nay anh ta gọi, hai người lập tức đờ đẫn, Lã Sóc nói: “Rõ ràng cái tên này không thú vị bằng hôm qua.”

Món Liễu Bất Hoa gọi là “Nụ hôn nóng bỏng”, tên món bình thường mộc mạc như thế sao có thể so bì với “Người đẹp khỏa thân” đêm qua?

Nhưng Liễu Bất Hoa “cứng đầu” không bao giờ nghe người khác khuyên: “Không sao, gọi bừa là được.”

“Cậu không sợ chọn phải món mặn à?” Vệ Đao nghe vậy, nhịn không được hỏi.

“Có gì mà sợ?” Liễu Bất Hoa không thèm quan tâm, đưa thực đơn cho người hầu: “Có cha nuôi ở đây, cha sẽ không để tôi gặp chuyện.”

Kỷ Đào cũng hỏi anh ta: “Hai người cùng vào trò chơi à?”

Liễu Bất Hoa gật đầu: “Đúng vậy.”

Anh ta thừa nhận nhanh như thế khiến Vệ Đao và Kỷ Đào không biết nên nói gì tiếp.

Không phải bọn họ chưa từng thấy NPC đưa đò ở những phó bản trước, thân phận mấy người kia luôn bị che giấu, khó lòng nhận ra.

Tuy không phải không có NPC ngông cuồng như Tạ Ấn Tuyết, nhưng thân phận của chúng thường không phải người đưa đò… Mà là boss giả thành người đưa đò để gϊếŧ người, cho nên những người tham gia giao dịch với NPC như thế này không cần chờ sang phó bản tiếp theo với độ khó tăng vọt mới chầu trời mà sẽ chết luôn trong phó bản này.

Quan trọng nhất là Tạ Ấn Tuyết còn có Liễu Bất Hoa đi theo, có vẻ bọn họ chung một hội, nhưng NPC đưa đò chỉ có một, đây cũng là nguyên nhân chính khiến bọn họ mãi mà không dám xác định thân phận của Tạ Ấn Tuyết.

Mà Tạ Ấn Tuyết lọt vào trung tâm bàn tán cũng rất đau đầu.

Lần đầu y thấy tên mình rất phiền, nhưng tất nhiên y cũng không thể gọi mấy món có tên mình được.

Vì thế Tạ Ấn Tuyết nâng bút, chọn một món phù hợp với tâm trạng y lúc này, mang tên “Đau lòng”.

Tuy cục diện bây giờ chưa đến mức khiến Tạ Ấn Tuyết đau lòng nhưng rất buồn phiền, phiền đến mức Tạ Ấn Tuyết lại bắt đầu ho.

Tiếng ho gấp như thở không ra hơi của y rơi vào tai mọi người làm cả đám nhịn không được nóng lòng theo y, sầu não nghĩ món ăn mình chọn đêm nay có an toàn hay không.

Trong đó bao gồm cả Nghiêm Chỉ.

Bởi vì cô rất sợ thực đơn dính máu, từ lúc cô cầm lấy thực đơn, cô như bị đôi tay vô hình bắt lấy làm hoảng loạn, đứng ngồi không yên, chờ mọi người chọn món gần hết, cô mới chợt phát hiện cái tên thực đơn cho cô lựa chọn không nhiều.

Bởi vì thực đơn đêm nay quá kỳ lạ.

Trong số ba mươi bốn món, trừ mười lăm món liên quan đến tên Tạ Ấn Tuyết thì có mấy món trông rất bình thường: “Cá trích hầm”, “Thịt xào ớt”, “Thịt bò kho”…

Trong thế giới hiện thực, tên mấy món này đều rất phổ biến, nhưng ở đây lại không thể chọn chúng —— Tất cả những cái tên này đều là món mặn, chọn chúng chẳng khác nào tự sát.

Các món mang tên Tạ Ấn Tuyết cũng không thể chọn, ban ngày y mắng mỏ mỉa mai một lèo ba đầu bếp, có lẽ bây giờ Nhị, Thất và Cửu đều rất muốn xử y, cho nên mấy cái tên này khác gì đang dụ cá mắc câu?

Thông qua các biện pháp loại món, Nghiêm Chỉ không chọn được tên món nào khá an toàn.

Trong lúc cô đang buồn phiền, cuộc đối thoại giữa Trần Vân và Ngụy Thu Vũ còn nắm chặt dây thần kinh của cô.

“Trần Vân, cậu nghĩ tớ nên chọn món nào?”

“Cái này đi.” Trần Vân chỉ tên món trên thực đơn cho Ngụy Thu Vũ: “Tất nhiên đây là đề nghị của tớ, muốn chọn hay không vẫn do cậu.”

Món Trần Vân chỉ cho Ngụy Thu Vũ là “Lấp lánh”

“Được rồi, cảm ơn cậu, tớ sẽ suy nghĩ.” Ngụy Thu Vũ nhìn thoáng qua, lập tức cảm ơn cô, thế nhưng không có ý muốn chọn ngay.

Nghiêm Chỉ thấy thế cũng ghé qua hỏi cô: “Trần Vân, cậu xem giúp tớ nên chọn món nào luôn được không?”

Kết quả khi Nghiêm Chỉ vừa tới gần, Ngụy Thu Vũ lập tức tích vào món “Lấp lánh”, đồng thời giao cho người hầu như sợ món ăn bị Nghiêm Chỉ cướp mất.

Hành động này bị Nghiêm Chỉ nhìn thấy, động tác của cô chợt khựng lại.

Trần Vân nhìn thấy tất cả không nhịn được thở dài, để đề phòng cả hai cãi nhau, cô vội nói chuyện với Nghiêm Chỉ để đẩy sự chú ý của các cô đi: “Nghiêm Chỉ, tớ thấy tên món này an toàn, cậu xem thử đi.”

Tên món liên quan đến chuyện sống chết, tất nhiên quan trọng hơn Ngụy Thu Vũ, Nghiêm Chỉ nghe Trần Vân đã chọn được tên món nên không quan tâm Ngụy Thu Vũ nữa, nghe Trần Vân chọn tên món giúp mình.

“… Quan Công đánh Tần Quỳnh?” Sau khi nhìn thấy Trần Vân dùng đuôi bút chỉ vào tên món, lông mày Nghiêm Chỉ thoáng nhăn lại, trong âm thanh trừ nghi ngờ ra thì còn có bất ngờ: “Trong món có tên hai người đấy.”

“Đúng vậy, nhưng không sao đâu. Tớ thấy tên món này rất an toàn, bởi vì có câu Quan Công đánh Tần Quỳnh, một đỏ…”

Trần Vân kiên nhẫn giải thích cho Nghiêm Chỉ nguyên nhân chọn món này, chỉ tiếc cô còn chưa nói hết đã bị Nghiêm Chỉ ngắt lời: “Trần Vân, cậu chọn món nào thế, cho tớ xem với được không?”

“… Được.” Trần Vân nghe vậy ngẩn ra vài giây, nhưng cô không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, đuôi bút trượt xuống một cái tên khác: “Tớ định chọn món này.”

Trần Vân chọn cho mình món “Vận đỏ kéo đến”.

Vận đỏ kéo đến là thành ngữ chỉ những người sắp gặp được vận may, là một cụm từ đẹp đẽ cực kỳ may mắn.

Nghiêm Chỉ bình tĩnh nhìn tên món, lát sau bỗng nói với Trần Vân: “Nếu cậu đã nói cái tên “Quan Công đánh Tần Quỳnh” rất an toàn, vậy chi bằng cậu chọn nó đi? Để tớ chọn “Vận đỏ kéo đến”.”

Ai ngờ Trần Vân biến sắc, lộ vẻ do dự, cuối cùng phất tay: “Không, không được, tên món này… không an toàn cho lắm.”

Nhưng Nghiêm Chỉ không hề tin cô —— Nếu tên món này không an toàn thật, vậy sao Trần Vân lại chọn? Làm gì có ai cố ý chọn tên món không an toàn?

Đúng lúc này Ngụy Thu Vũ cũng ghé vào, cô không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm món “Vận đỏ kéo đến” một cách đầy hâm mộ, giả bộ vô tình thì thầm: “Thay đổi tên món được không nhỉ?”

Tạ Ấn Tuyết nghe vậy ngước lên, nhếch mày nhìn Ngụy Thu Vũ.

Mà Trần Vân nghe Ngụy Thu Vũ nói cũng trợn mắt, khó tin nhìn cô.

“Không sao, nếu tên món này không an toàn thì để tớ chọn cho.” Vào lúc Trần Vân quay đầu không để ý, Nghiêm Chỉ lập tức nhấc bút tích vào món “Vận đỏ kéo đến”, đồng thời giao thực đơn cho người hầu, động tác nhanh chóng khiến Trần Vân không kịp ngăn cản, cuối cùng cô còn nói: “Trần Vân, cậu chọn món “Quan Công đánh Tần Quỳnh” an toàn kia đi.”

Đã nói tới vậy, nếu Trần Vân không chọn “Quan Công đánh Tần Quỳnh” sẽ rất khó kết thúc.

“Các cậu…”

Trần Vân chỉ nói được hai chữ, còn lại không nói được gì nữa.

Cô không biết nên nói Ngụy Thu Vũ cố ý khích tướng Nghiêm Chỉ chọn món kia hay mắng Nghiêm Chỉ quá ngu, hay là nói không hề tin tưởng cô, cảm thấy mình sẽ không chọn tên món an toàn cho cô.