Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Có Thể Giữ Ngươi Tới Canh Năm

Chương 26:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Tư Vũ cũng gật đầu, ấn đường ngập tràn lo lắng, hùa theo nói: “Hình như anh ta rất bài xích —— Không, là sợ giao dịch với Tạ Ấn Tuyết.”

Lã Sóc cũng nhận ra, điều này khiến cậu ta không khỏi nghi ngờ: “Chẳng lẽ cái giá của NPC đưa đò rất cao?”

“Dù là như vậy thật, chỉ cần chúng ta không giao dịch với Tạ Ấn Tuyết sẽ không có việc gì.” Trần Vân lại thấy chuyện này không có gì đáng lo, dù sao cách giải quyết cũng giống cô đã nói.

Không giao dịch sẽ không phải trả giá đắt.

Cô cũng chưa từng có ý định giao dịch với NPC đưa đò để đổi lấy cơ hội sống, bởi vì Trần Vân cho rằng một khi có ý định như vậy sẽ không sẵn sàng đón nhận nguy hiểm, dù như thế nào cũng phải cố gắng bám trụ, cuối cùng mới xin người đưa đò giúp đỡ —— Nhưng đây mới là cửa ải đầu tiên của trò chơi sinh tồn.

Theo lời Vệ Đao, thân phận của người đưa đò ở mỗi phó bản đều khác nhau, lần này bọn họ có thể dễ dàng nhận ra Tạ Ấn Tuyết, thế nhưng phó bản tiếp theo thì chưa chắc.

Cho nên vào đêm Sở Lệ gặp chuyện, người đầu tiên cô chạy tới xin giúp đỡ là nhóm Vệ Đao chứ không phải Tạ Ấn Tuyết.

Chỉ tiếc Tạ Ấn Tuyết cũng không thể vãn hồi…

Ánh mắt Trần Vân tối đi: Thời gian cho các cô trưởng thành không còn nhiều, trước khi rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, chắc chắn cô phải kiên cường bảo vệ bản thân, bảo vệ các bạn.

“Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là nếu chỉ chọn tên món chay mới có thể tránh khỏi cái chết, vậy chúng ta quá bị động.” Cô siết chặt tay, nhăn mày nói: “Có lẽ vẫn còn cách khác để sống sót, chẳng qua chúng ta chưa phát hiện thôi.”

“Đúng vậy.” Tiêu Tư Vũ nhìn Trần Vân đầy khen ngợi, rất phục khả năng thích nghi nhanh chóng của một nữ sinh như cô, tư duy linh hoạt không hề thua kém gã và Lã Sóc, thậm chí còn tỉnh táo hơn.

Điều hiếm thấy nhất là Trần Vân lý trí nhưng không lạnh lùng, cô biết rõ nửa đêm chạy ra ngoài trong thế giới sinh tồn có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô vẫn đi để cứu Sở Lệ.

“Thật ra chúng ta đều biết có lẽ đường sống còn lại là rút món.” Lã Sóc thở dài: “Nhưng vấn đề là ai có thể đảm bảo rút đồ ăn thành công 100%?”

Nếu đưa ra lý do khiến các đầu bếp không phục, vậy kết cục chờ đợi bọn họ sẽ là cái kết giống Khâu Vũ Hành tối qua.

Giọng Tiêu Tư Vũ nặng nề: “Đêm nay mọi người thử nghe ý kiến người khác xem.”

Thật ra nếu mọi người cẩn thận kiểm tra món “Cơm đầu người” đêm qua sẽ không khó phát hiện khớp xương bị che giấu dưới lớp cơm trắng, nhưng mọi người đều cho rằng mấu chốt nằm ở thức ăn chay nên không nghĩ nhiều.

Khâu Vũ Hành càng cho rằng Tạ Ấn Tuyết đang lừa gã, không tin tưởng lời Tạ Ấn Tuyết —— Đến những người khác cũng nửa tin nửa ngờ.

Dù sao bát cơm kia trông quá bình thường.

Không biết tên món đêm nay sẽ ra sao, trò chơi ẩn giấu sát cơ như thế nào để kết liễu tính mạng bọn họ.

Trần Vân ngẩng đầu nhìn nội viện âm u ảm đạm: “Hy vọng chúng ta có thể… suôn sẻ rời khỏi màn này.”

Giờ Tý không hẹn mà tới.

Trên trời không trăng không sao, dường như đang nói với mọi người đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ.

Tạ Ấn Tuyết là người đầu tiên ngồi xuống bàn tiệc, theo sau y là Liễu Bất Hoa, mà sau khi bọn họ ngồi xuống, những người khác mới lục tục ngồi theo.

Dù sao trừ Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa ra, những người ở đây đều có bóng ma tâm lý với chiếc bàn này —— Cái chết đêm qua của Khâu Vũ Hành quá tàn khốc, bọn họ ngồi đây gần như có thể thấy vụn não nát bấy rơi lên bàn, lên ghế.

Mới chỉ nghĩ như vậy, bữa tiệc chưa bắt đầu, bọn họ đã thấy buồn nôn.

Tạ Ấn Tuyết chống cằm, thong thả ngồi trên ghế, thấy mọi người đến đông đủ thì lập tức gọi quản gia: “Thực đơn đêm nay đâu?”

“Chờ một lát, lão bộc sẽ đưa cho các vị.” Quản gia cúi người cười ha ha, lấy thực đơn đỏ như máu từ tay người hầu đưa đến trước mặt mọi người.

Lúc Kỷ Đào cầm menu liền có cảm giác mình đang cầm khăn tay ướt lạnh, vô thức lẩm bẩm: “Sao thực đơn hôm nay nhớp nhúa thế?”

“… Là máu à?” Ngụy Thu Vũ nhìn năm ngón tay dính chất lỏng màu đỏ sau khi chạm vào thực đơn, run giọng hỏi.

Trần Vân đưa thực đơn tới gần mũi ngửi, sợ hãi nói: “Hình như là máu thật.”

Vừa dứt lời, sự chú ý của mọi người đều bị thực đơn thu hút, không ai chú ý tới chữ đen bên trên, ngoại trừ Tạ Ấn Tuyết.

Bởi vì lúc này Tạ Ấn Tuyết đang lạnh lùng cầm thực đơn, vô cùng tập trung:

[Thực đơn hôm nay:

Cửu nấu món Tạ Ấn Tuyết thích nhất

Đây là món Cửu nấu cho Tạ Ấn Tuyết

Cửu nấu bữa tối riêng cho cậu Tạ

Tất cả đều không phải, đây mới là món Cửu nấu cho Tạ Ấn Tuyết…

Tạ Ấn Tuyết: “…”

Điên à?

Không phải y chỉ mắng đầu bếp thôi sao, trò chơi phải chơi y tới thế ư?

Ở phía bên kia, những người chơi khác cũng phát hiện sự đặc biệt của thực đơn đêm nay: “Sao trên thực đơn in tên Tạ Ấn Tuyết nhiều thế?”

Kỷ Đào vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức chuyển qua mặt Tạ Ấn Tuyết, trong số hơn ba mươi món, gần nửa đều có tên Tạ Ấn Tuyết.

Mọi người không nhịn được nhìn y.

Tạ Ấn Tuyết mỉm cười, dịu dàng nói: “Trên mặt tôi có tên món à?”

“Không có.” Lã Sóc trả lời: “Nhưng trên thực đơn có tên anh.”

“…”

“Cậu gan thật đấy.” Tiêu Tư Vũ vội giật tay áo Lã Sóc, muốn hỏi cậu ta không hiểu thật hay giả bộ không hiểu? Rõ ràng Tạ Ấn Tuyết đang bảo bọn họ lo đọc thực đơn đi, đừng nhìn nữa.

“Đừng mắng đừng mắng, tôi gọi món này.” Lã Sóc ôm đầu xin tha, nói xong vội chọn tên món mình lựa được trên thực đơn.

“Rồng xanh sang sông?” Cao Xảo nhìn lướt qua, sau đó nghi ngờ hỏi: “Rồng là động vật mà? Không phải trước đó đã nói tốt nhất đừng chọn động vật ư?”

“Món này không sao, bởi vì động vật là “rồng xanh”, mà chẳng có thịt con nào có màu xanh cả.” Lã Sóc không hề che giấu, nghiêm túc giải thích cho Cao Xảo: “Nếu bọn họ nấu món thịt nào màu xanh thật… Vậy chắc chắn thứ kia nhìn là không muốn ăn, có thể rút món.”

Thịt xanh rất khủng khϊếp, Lã Sóc nhớ từng có meme về một chủ blog dùng 7up làm gà KFC, kết quả cho ra đùi gà xanh lá, ai nhìn vào đều phải thốt lên đúng là món ăn hắc ám.

Cho nên nếu “Rồng xanh sang sông” là món chay, thế thì mọi người có thể bình yên vô sự, nếu là món mặn, Lã Sóc vẫn còn có đường lui.

Cao Xảo nghe xong bỗng tỉnh ngộ, âm thầm ghi nhớ mẹo này, định học hỏi một chút, chỉ tiếc trên thực đơn không còn cái tên nào như vậy nữa, chị ta chỉ có thể chọn tên món có khả năng xuất hiện nguyên liệu mặn thấp hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »