Ai ngờ kết quả đúng là vậy thật.
Tạ Ấn Tuyết nhìn người đàn ông con ngươi xám tro dựng thẳng, Cửu cũng đã đứng lên, không chỉ thả tay y mà còn cúi người cẩn thận chỉnh lại áo lẫn tay áo y, nhưng vào khoảnh khắc người đàn ông đứng thẳng, chỉ thêu hoa lê trắng trên vai trường bào Tạ Ấn Tuyết mặc bỗng bị đứt.
“Lát nữa tôi sẽ đưa bát chè cậu yêu cầu tới.”
Đầu bếp con ngươi dựng thẳng lấy giỏ thức ăn từ bàn tay đầy tuyết của Tạ Ấn Tuyết, sau khi nói như vậy thì rời đi.
Tạ Ấn Tuyết quay về phòng chính, im lặng ngồi trên ghế gỗ đàn hương đen, đảo mắt nhìn hoa lê sứt chỉ tán loạn trên vai, những cánh hoa kia như bị tuyết chà đạp, nửa nguyên nửa rụng rơi trên bùn nhão, không còn trắng tinh khiết, chỉ còn lại sình lầy dơ bẩn.
Liễu Bất Hoa không ở trong phòng, y giơ tay lên, đang định vuốt lại đống chỉ thêu bừa bộn, chỉ là đầu ngón tay còn chưa chạm vào chỉ bạc, cửa phòng đã bị gõ.
Tạ Ấn Tuyết không thèm nâng mắt, nói: “Vào đi.”
Mùi thơm của thịt lê ngâm trong nước chè bay vào trước người đi tới, lúc lọt vào mũi Tạ Ấn Tuyết, y lập tức mỉm cười, hỏi thăm người tới: “Cửu đến đưa chè lê thơm à?”
“Là chè lê tuyết.” Giọng nói khàn khàn quen thuộc của Cửu không khiến lòng Tạ Ấn Tuyết mảy may gợn sóng, nhưng lời hắn nói lại làm Tạ Ấn Tuyết ngạc nhiên ngẩng lên nhìn.
“Ồ?” Tạ Ấn Tuyết khó hiểu: “Không phải anh…”
“Nhưng cậu Tạ rất thích tuyết.” Đầu bếp con ngươi dựng thẳng khom lưng đặt khay chè lê tuyết cạnh cái tay gác trên bàn của Tạ Ấn Tuyết, không vội đứng thẳng mà cụp mắt nhìn thanh niên trên ghế: “Cậu là khách quý trong phủ, đương nhiên phải đặt ý cậu lên trên hết.”
Những lời nghe như đang khen khiến thanh niên mỉm cười, nhưng y lại hỏi tiếp: “Vậy còn anh?”
“Tôi nghe nói trong biệt viện có một người bạn của Tần lão gia.” Tạ Ấn Tuyết đứng lên đi quanh Cửu một vòng, ánh mắt tuần tra trên cơ thể cao lớn của hắn: “Cửu, anh đã làm đầu bếp ở đây bao lâu rồi, anh biết bạn của Tần lão gia là ai không?”
Cửu không trả lời mà hỏi lại: “Cậu Tạ muốn mời người bạn kia giúp cậu làm gì chăng?”
“Tôi không cần.” Tạ Ấn Tuyết lại chắp tay quay về ghế, ngồi xuống: “Không phải có Cửu là đủ rồi à?”
Y múc một thìa chè đưa vào miệng: “Nhờ có chè của Cửu, mấy hôm nay chứng ho của tôi đã ổn hơn nhiều, anh săn sóc như vậy, tôi thích anh nhất trong biệt viện Tần Phủ này, sao còn cần người khác?
Nếu Lã Sóc có ở đây, cậu ta sẽ hỏi rốt cuộc ai đang làm chè ngọt cho ai?
Tạ Ấn Tuyết không ngừng dỗ ngon dỗ ngọt, hơn nữa còn chơi bài dụ dỗ, chẳng lẽ không phải? Y lại dở chiêu cũ, vừa dứt lời đã đâm chọc ngay: “Anh thích nấu cho tôi như vậy, có bằng lòng tới nhà tôi làm đầu bếp không?”
Dường như chỉ cần không nhắc tới chữ “tuyết”, Cửu sẽ rất kiên nhẫn, hắn cũng cười: “Cậu Tạ đối xử với mọi người hòa nhã như vậy, quả thật nếu có cơ hội, tất nhiên tôi đây mong còn không được.”
“Không còn sớm nữa, tôi phải đi chuẩn bị bữa tiệc tối nay cho cậu và các vị khách khác.”
Nói xong, Cửu lui lại mấy bước, đảo mắt tạm biệt Tạ Ấn Tuyết: “Hôm khác lại trò chuyện với cậu Tạ vậy.”
Tạ Ấn Tuyết không tỏ thái độ, lẳng lặng nhìn người đàn ông rời đi.
Sau khi Cửu quay về tiền viện, Liễu Bất Hoa mới bước vào phòng chính pha trà cho Tạ Ấn Tuyết.
Tạ Ấn Tuyết nhìn ly nước trà sóng sánh, nhẹ giọng nói: “Anh ta chính là người đưa đò.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ tay to: Anh thích nấu cơm như thế, chi bằng tới nhà tôi làm đầu bếp đi.
NPC: Ngày nào cậu cũng nói thích tôi, hay là làm người yêu tôi đi.
Tạ tay to: ?
Liễu Bất Hoa nghe vậy, động tác châm trà bỗng khựng lại, ngơ ngác nhìn Tạ Ấn Tuyết.
“Cha chắc chứ?”
Tạ Ấn Tuyết nâng chén nhấp trà, nhếch môi nói: “Chính anh ta nói với cha.”
Nhị nói không sai, hắn nói đầu bếp phụ trách món nào đều do bốc thăm quyết định —— Câu này là thật.
Gồm cả Cửu lại lần nữa khẳng định thông tin này.
Nhưng sau đó Cửu còn nói ống thẻ nằm trong tay hắn, bóng gió là hắn có quyền trực tiếp chọn ai nấu món nào, chọn tên như thế nào, còn có Thất bị Tạ Ấn Tuyết cắt ngang chưa kịp nói xong dường như cũng định nói có thể động tay vào bữa tiệc.
Mấy câu đó nghe qua sẽ khiến người ta nhầm tưởng Nhị đang nói dối, nhưng khi Cửu đến đưa chè cho Tạ Ấn Tuyết còn nói thêm —— [Cậu là khách quý trong phủ, tất nhiên phải ưu tiên ý của cậu.]
“Khách quý” là thân phận, là người nằm dưới Tần lão gia có địa vị cao nhất, nhưng thật ra những người tham gia trò chơi này vốn có địa vị cực cao, trừ bữa tiệc ban đêm ra, trong biệt viện Tần Phủ không có bất cứ nguy hiểm nào.
Bởi vì họ là “khách quý” cao cao tại thượng.
Nhưng trừ “khách quý” như bọn họ ra vẫn có một “người bạn của Tần lão gia”.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn “người bạn” này là NPC đưa đò, địa vị của hắn cũng cao hơn bất kỳ vị “khách” nào, bằng không quản gia sẽ không nói [Nếu các vị gặp phải chuyện khó giải quyết thì có thể xin người đó giúp đỡ].
Như vậy các hành vi tùy ý đưa một món khác ngoài ba món cố định đến cho khách, được quyền quyết định rút thăm mình nấu món nào, làm đồ ăn cho ai, lại dùng đủ mọi cách ám chỉ manh mối qua màn cho Tạ Ấn Tuyết từ khi người chơi vào phủ của Cửu đã chứng minh hắn là bạn của Tần lão gia, cũng chính là NPC đưa đò.
Bây giờ Tạ Ấn Tuyết cẩn thận chắp ghép toàn bộ ký ức, chỉ không hiểu vì sao “bạn của Tần lão gia” – Cửu lại giúp mình chứ không phải người khác?
Từ trước tới nay, không ai tốt hay xấu một cách vô cớ.
Y thử cứu Sở Lệ, khıêυ khí©h các đầu bếp, thể hiện bản lĩnh của mình không hề e dè trước mặt mọi người đều vì khiến cả đám tin rằng mình là NPC đưa đò, để bọn họ xin mình giúp đỡ lúc cùng đường, giao dịch với y.
Vậy Cửu thì sao?
Vào trò chơi ba ngày, ngày đầu tiên hắn đã nói với Tạ Ấn Tuyết: Tất cả những thứ từng ở trong vườn rau đều là nguyên liệu, dù là người chơi hay đầu bếp.
Ngày thứ hai, hắn lại nói: Đầu bếp có thể gϊếŧ người chơi nhờ lựa chọn món mặn, mà người tham gia cũng có thể gϊếŧ chết đầu bếp thông qua rút đồ ăn, đồng thời cũng vì thông tin này, hắn suýt nữa đã tự lôi bản thân vào vì không lột vỏ cà chua.
Bây giờ là ngày thứ ba, hắn tự để lộ thân phận của mình.
Vì sao Cửu tiết lộ nhiều manh mối cho y như vậy?
Tạ Ấn Tuyết nghĩ mãi không ra, nhưng y biết tất nhiên đáp án sẽ được công bố vào đêm nay.
Mà ngoài phòng chính ra, những người khác không hề bình tĩnh, Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đều không về phòng, bọn họ nhân lúc sắc trời ở tiền viện vẫn sáng đã ở lại vườn rau, cẩn thận quan sát toàn bộ nguyên liệu rau củ bên trong.
Trần Vân cũng không về, ký túc xá của các cô đã không còn là ký túc xá lúc vừa tham gia trò chơi.
Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ đề phòng nhau, bầu không khí ngột ngạt khó thở khiến cô khó lòng suy nghĩ, Trần Vân cần một chỗ yên tĩnh để sắp xếp lại mạch suy nghĩ, đồng thời cũng tiện ở lại xem thử vườn rau có manh mối nào khác không.
“Tôi cứ thấy có chỗ nào đó không đúng.” Lã Sóc lén liếc mắt nhìn Cửu không về phòng bếp mà đứng phơi nắng trong vườn rau, tự giác kéo Tiêu Tư Vũ rời xa hắn, cách mấy mét mới bắt đầu thảo luận: “Tối qua Khâu Vũ Hành tình nguyện mạo hiểm thử rút món chứ không muốn xin Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ, kết quả chết luôn, đâu cần phải làm vậy chứ?”