Nhị trợn mắt, khó tin nhìn Tạ Ấn Tuyết, một thanh niên còn chưa hiểu mình là người chơi “bình thường” dám cả gan chửi hắn vô dụng?
Những người tham gia bình thường thật sự đứng bên cũng trân trối nhìn Tạ Ấn Tuyết, sợ hãi con người làm liều đến mức không biết địch ta —— Không phải y là NPC đưa đò ư? Hôm qua chửi người tham gia trò chơi chưa đủ hay sao, hôm nay lại đi chửi NPC đầu bếp, có phải ngày mai y định chửi luôn quản gia và đám người hầu hay không?
Tạ Ấn Tuyết nhanh chóng cho bọn họ biết đáp án:
“Về phần anh ——”
Y mắng Nhị xong liền mỉa mai nhìn Thất, đôi mắt lá liễu trong trẻo ngập tràn khinh thường, cười lạnh nói: “Tay nghề nát như thế, không bằng cả Cửu, tôi không nói chuyện với anh, anh đừng có nhảy ra cho mất mặt được không?”
Được! Còn kéo thêm Cửu vào nữa!
Thanh niên mặc đồ đỏ son nổi bật kia dù bước vào tiền viện ánh nắng tươi sáng vẫn không hề bị phai nhạt chút nào, thong thả lại tỏa sáng, lúc này đừng nói là người tham gia ngẩn ra nhìn nhau, đến cả các đầu bếp cũng bị Tạ Ấn Tuyết mắng cho đần người.
Vào khoảnh khắc ấy, bọn họ thậm chí còn nghĩ trên trường bào màu đỏ son của y không phải thêu hoa lê mà thêu mấy chữ “Một lũ phế vật” bắt mắt. Nhưng dù thanh niên bệnh tật ốm yếu đang tản ra hơi thở phách lối “Rác rưởi, có giỏi thì đến đây chém tôi đi”, bọn họ cũng không có cách nào làm hại Tạ Ấn Tuyết.
Bởi vì mắng chửi đầu bếp không nằm trong điều kiện tử vong.
Không phải bọn họ không thể gây khó dễ cho Tạ Ấn Tuyết, vấn đề là nhìn dáng vẻ ngông cuồng của Tạ Ấn Tuyết thế này, chỉ sợ đang khích cho bọn họ gây sự trước đúng không?
Mà Tạ Ấn Tuyết thì sao?
Y đang hưởng thụ thái độ nín thở ngạc nhiên, không làm gì được mình của đám đầu bếp, chỉ thấy cảnh đẹp ý vui, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của y vui vẻ, cực kỳ sung sướиɠ.
Vui vẻ một lát, Tạ Ấn Tuyết lại cười khẽ, dịu dàng nhìn người đàn ông mắt xám tro.
Tạ Ấn Tuyết định ra tay với Cửu ư? Mọi người nghĩ thầm.
Vẻ mặt Lã Sóc đầy vi diệu, nhỏ giọng thì thầm với Tiêu Tư Vũ: “Tạ Ấn Tuyết đang muốn mắng hết đầu bếp một lượt à?”
“Vẫn là tay nghề của anh tốt nhất, Cửu, hơn nữa rất chu đáo, tôi thích anh nhất.” Kết quả Tạ Ấn Tuyết quay lại nói với Cửu: “Mời anh đi cùng giúp tôi lựa chọn nguyên liệu nấu ăn hôm nay được không?”
Bầu không khí trong tiền viện lại chìm vào im lặng đầy quỷ dị.
Bởi vì mọi người đều đang trợn mắt —— Không hợp lý chút nào, chẳng phải Tạ Ấn Tuyết nên mắng Cửu té tát giống Nhị và Thất hay sao? Sao đến lượt Cửu, Tạ Ấn Tuyết lại chọn thổ lộ?
Nhưng Cửu được Tạ Ấn Tuyết “thổ lộ” vẫn đang đứng im, bị lời “thổ lộ” đột ngột của Tạ Ấn Tuyết làm cho khó hiểu, đôi mắt xám thâm sâu khó dò nhìn chằm chằm thanh niên hồi lâu, hệt như đang muốn tìm hiểu xem y đang chơi trò gì.
Đáng tiếc trên khuôn mặt trắng của y chỉ có lớp mặt nạ với nụ cười yếu ớt hòa nhã, dường như chỉ khi y không cười, người khác mới có thể tìm thấy ít cảm xúc chân thực bị che giấu trong đôi mắt y.
Vì thế đầu bếp con ngươi dựng thẳng cầm một giỏ thức ăn đưa đến trước mặt Tạ Ấn Tuyết, ra hiệu đồng ý với yêu cầu của y. Sau đó lại nghiêng người làm tư thế mời, giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc vọng đến dưới lớp mặt nạ: “Mời cậu Tạ…”
Hôm qua Tạ Ấn Tuyết đi một vòng quanh vườn, hôm nay vừa bước vào hai bước đã dừng bên cạnh lu nước ở cửa hàng rào, hỏi người đàn ông: “Ở đây có tuyết à?”
“Máu(1)?” Đầu bếp con ngươi dựng thẳng liếc y: “Máu gì?”
(1) Máu (Xuè) và tuyết (Xuě) đọc gần giống nhau.“Là tuyết, không phải máu.”
Tạ Ấn Tuyết quay lại, vì chiều cao nên y không thể không ngẩng đầu để nhìn Cửu, ánh nắng rực rỡ theo đó rơi vào mắt y, hệt như nước tụ sau khi băng lạnh tan chảy, lấp lánh sáng ngời. Một người đẹp như sương gió ngưng tụ lại nói từng câu như đao như kiếm, đâm thẳng lòng người: “Tuyết trong Tạ Ấn Tuyết, tuyết mà anh ghét nhất.”
Vừa dứt lời, những người tham gia đứng nghe lập tức bừng tỉnh —— Quả nhiên nếu không ngông cuồng như vậy, y sẽ không phải Tạ Ấn Tuyết.
Mà lúc đầu bếp con ngươi dựng thẳng nghe y khıêυ khí©h mình, con ngươi hẹp dài càng co lại, đáy mắt như có bão tuyết ngưng tụ, chỉ chực chờ trút xuống, tuyết to gió lớn ào ào cuốn tới.
Hắn lạnh lùng nói: “Không có.”
“Không có?” Tạ Ấn Tuyết hỏi vặn lại, sau đó cúi người vốc một vốc nước trong chum nước lên.
Đúng lúc đó, vốc nước trong suốt lập tức tụ thành một mớ tuyết trắng lạnh trong lòng bàn tay Tạ Ấn Tuyết, bốc từng hơi lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời, Tạ Ấn Tuyết ngẩng khuôn mặt trắng ngần lên, vẫn yếu đuối thản nhiên đưa tuyết đến trước mặt đầu bếp con ngươi dựng thẳng: “Chẳng phải có rồi à?”
“Nước tuyết rất lạnh, làm rau trộn rất ngon, tôi rất thích.” Thanh niên không ngừng nói, dường như đang cố gắng chọc tức người đàn ông: “Cho nên đêm qua tôi mới chọn món có chữ “tuyết”, không ngờ là do Cửu chế biến cho tôi.”
Đến tận lúc này, người đàn ông như bị Tạ Ấn Tuyết chọc giận thật, hắn bỗng tiến lên, vươn tay giữ chặt cổ tay trái Tạ Ấn Tuyết, bóp đến mức vòng bạc hoa lê biến dạng, đồng thời nắm cho tay y đỏ lên, giận quá hóa cười, khàn giọng nói: “Chịu thôi, chúng tôi không thể lựa chọn nấu đồ ăn cho ai, tất cả đều do rút thăm quyết định, nhưng lần nào tôi cũng rút trúng cậu Tạ ——”
Đầu bếp con ngươi dựng thẳng tới gần Tạ Ấn Tuyết, ánh mắt lạnh như băng lưu luyến cái cổ thon dài yếu ớt của thanh niên, trong mắt không còn che giấu tham vọng bẻ gãy nó, nhưng lúc hắn cất tiếng lần nữa thì lại học theo cách bẻ lái giống Tạ Ấn Tuyết: “Có lẽ đây là duyên phận.”
Tạ Ấn Tuyết: “…?”
“Tôi với cậu có duyên, không uổng cậu Tạ thích tôi như thế.”
Người đàn ông vừa nói vừa tới gần y, vào khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Ấn Tuyết có cảm giác mặt nạ nặng nề người đàn ông đang đeo dán lên cổ mình —— Nếu không có tầng sắt lạnh ngăn cản, chỉ sợ răng môi hắn đã cắn phập vào, hoặc là nghiêm túc liếʍ láp như đang nếm thử món ngon, che giấu ý ngược đãi.
Cảm giác lạnh lẽo lan ra từ nơi va chạm, tiếng nói hưng phấn của Cửu thì thầm bên tai Tạ Ấn Tuyết: “Đêm nay tôi sẽ tiếp tục nấu cho cậu Tạ.”
Tạ Ấn Tuyết cười không nổi.
Y mím môi, nhăn mày nói: “… Không phải rút thăm quyết định đầu bếp nấu món của ai sao?”
“Đúng vậy.” Kết quả đầu bếp con ngươi dựng thẳng lại càng vui hơn: “Nhưng ống rút thẻ nằm ở chỗ tôi.”
Ý là hắn có thể chơi bẩn.
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Phong thủy thay đổi, bây giờ đến lượt Tạ Ấn Tuyết ngạc nhiên.
Tạ Ấn Tuyết nghĩ hình như mình nghịch dại rồi.
Nhị vừa nói sẽ rút thăm quyết định đầu bếp nào nấu món nào, nhưng lỡ hắn đang nói dối thì sao? Tạ Ấn Tuyết nghi ngờ như vậy, cho nên y muốn tìm đầu bếp khác xác nhận thử. Nếu đó là thật thì không thể nào tốt hơn, nếu là giả, y cũng có thể mượn cơ hội này khiến Cửu tự giác tránh xa, dù sao đêm nay y tuyệt đối sẽ không nương tay.