Mà trong mắt mọi người, từng hành động của NPC Tạ Ấn Tuyết có ý nghĩa rất sâu xa, thấy y mãi không động đũa, trái tim vốn đã nhẹ nhõm của Khâu Vũ Hành lại thoáng bị đẩy lên, lo sợ bất an.
“Sao vậy?” Lã Sóc cũng cẩn thận hỏi y: “Anh Tạ thấy món này có vấn đề gì à?”
Tạ Ấn Tuyết không trả lời, gắp một đũa cơm bỏ vào miệng cẩn thận nhai, Liễu Bất Hoa thấy y động đũa nên cũng ăn một miếng theo.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên đôi môi đang từ từ cử động của Tạ Ấn Tuyết.
Đêm nay y không mặc bộ trường bào tím nhạt hôm qua nữa, có lẽ vì đêm qua khi cứu Sở Lệ đã bị vấy không ít máu, cho nên Tạ Ấn Tuyết đổi sang bộ khác màu xanh nhạt. Chẳng qua nhành hoa lê trắng muốt trên vai áo y vẫn sinh động như vậy, hệt như có một nhành hoa lê trắng vương trên vai y thật, còn có thể ngửi thấy mùi hoa lê thoang thoảng.
Trong trò chơi này, mọi người ngày ngày phải sống trong nơm nớp lo sợ, dù người hầu sẽ cung cấp nước nóng cho cả đám tắm rửa, nhưng kể cả thay quần áo cũng đừng mơ, mấy người lão luyện Hạ Đóa Nhất, Vệ Đao khi đi vào sẽ không mang quần áo bình thường để thay, cùng lắm chỉ mang một cái áo lông đề phòng không có đồ chống lạnh trong hoàn cảnh cực rét.
Lúc Tạ Ấn Tuyết xuất hiện trong sân, mọi người cũng đã từng gặp y, khi đó bên cạnh y chỉ có một cái bàn uống trà chứ không có hành lý khác, nếu y không phải NPC, vậy mỗi ngày một bộ quần áo phải giải thích như thế nào?
Bọn họ còn nghe nói bữa trưa nay đầu bếp cho Tạ Ấn Tuyết thêm đồ ăn, là lê thơm chưng đường, người khác không được đặc quyền như vậy.
Thế thì tất nhiên Tạ Ấn Tuyết chỉ có thể là NPC.
Cho nên trong mắt mọi người, sức nặng của y hơn ngàn cân.
“Tôi thấy có vấn đề.”
Vì vậy khi Tạ Ấn Tuyết nói câu này, trái tim mọi người đều đập mạnh.
Khâu Vũ Hành nuốt nước bọt, vội hỏi y: “Vấn đề ở đâu?”
Thế nhưng Tạ Ấn Tuyết lại đặt đũa xuống, thản nhiên nói: “Tôi không chọn món này, không đánh giá.”
“Vậy tức là không có vấn đề.”
Khâu Vũ Hành chỉ thấy Tạ Ấn Tuyết đang cố làm ra vẻ bí ẩn chỉ để đánh nát tâm lý phòng bị của gã, dụ gã giao dịch.
Nhưng gã tuyệt đối sẽ không trở thành người đầu tiên giao dịch với Tạ Ấn Tuyết —— Bởi vì bọn họ còn chưa xác định Tạ Ấn Tuyết có phải NPC đưa đò hay không, lỡ y là boss chính phó bản lần này thì sao?
Nếu lui một bước, dù Tạ Ấn Tuyết là NPC đưa đò thì cũng phải rất cẩn thận khi giao dịch với y.
Vì sao ư?
Vì tất cả những người tham gia giao dịch với NPC đưa đò đều không có kết quả tốt —— Bọn họ đều chết trong mấy phó bản sau!
Người tham gia giao dịch với NPC đưa đò sẽ bị trò chơi sau nhắm vào, độ khó tăng vọt, rất dễ chết, cho nên giao dịch với NPC đưa đò chỉ là cách uống rượu độc giải khát, không phải đường sống.
Bọn họ “hào phóng” báo tất cả thông tin về NPC đưa đò cho người mới trừ việc này.
Dù sao bọn họ cần người mới tốt bụng lại dễ lừa làm giao dịch với người đưa đò, đổi lấy manh mối qua cửa, như vậy bọn họ mới có thể dựa vào người mới để lấy những manh mối, nhẹ nhàng vượt màn.
Dù những người làm giao dịch với NPC đưa đò sẽ chết ở phó bản sau nhưng vẫn có thể sống sót trong phó bản này, ở phó bản sau mọi người cũng chưa chắc đã gặp nhau, đến lúc đó dù người mới phát hiện bị họ lừa cũng không còn cơ hội trả thù.
Đây chính là cách bọn họ có thể thuận lợi qua mấy ải trước.
Chẳng qua bọn họ phải lợi dụng người mới để xác định xem ai là NPC đưa đò thật sự, cho nên mới không nói hậu quả nghiêm trọng như thế cho họ, nếu không người mới cũng sẽ cẩn thận nghĩ xem có nên giao dịch với NPC đưa đò hay không, tình huống ấy rất bất lợi.
Mà Tạ Ấn tuyết nghe giọng điệu như muốn từ chối của Khâu Vũ Hành, không biết vì sao bỗng bật cười, y dùng mu bàn tay chống cằm, ngước mắt nhìn Khâu Vũ Hành nói: “Tôi nhớ anh không phải người mới đúng không?”
“Tôi hơi tò mò đấy, lần đầu anh tham gia trò chơi có bối cảnh như thế nào?”
“Không liên quan đến màn này.” Khâu Vũ Hành lạnh lùng nói, nhưng gã nói xong còn suy nghĩ rồi bổ sung: “Chẳng qua nếu cậu bằng lòng nói món ăn có vấn đề ở đâu, tôi sẽ kể lại lần đầu tôi tham gia trò chơi.”
“Không cần.” Tạ Ấn Tuyết khẽ thở dài: “Anh cũng nói rồi, chuyện xảy ra trước đó không liên quan tới màn này.”
Lời nói bị Tạ Ấn Tuyết vặn ngược, Khâu Vũ Hành như đấm vào cục bông, không khỏi tức giận.