Tạ Ấn Tuyết cụp mắt, nhìn lướt qua thực đơn rồi đặt bút chọn món cho mình.
Liễu Bất Hoa cũng chọn món ngay sau Tạ Ấn Tuyết, hai người họ đều không che tên món.
Liễu Bất Hoa chọn đồ ăn xong liền đặt thực đơn lên bàn chờ quản gia đến lấy, Lã Sóc ở gần Liễu Bất Hoa, bản thân cậu ta cũng đã chọn xong món, không thể cướp tên của Liễu Bất Hoa nên liếc qua nhìn thực đơn của anh ta.
Vừa mới nhìn, Lã Sóc đã biến sắc, nhịn không được nhìn chằm chằm Liễu Bất Hoa bằng ánh mắt phức tạp.
Tiêu Tư Vũ cũng không khỏi liếc qua thực đơn Liễu Bất Hoa, bởi vì tên anh ta chọn quá đặc sắc.
Liễu Bất Hoa vẫn bình thản nhận lấy ánh mắt của họ, không hề thay đổi, lạnh nhạt giải thích: “Tôi thấy tên món này rất thú vị.”
“Nhưng trong tên món có người.” Tiêu Tư Vũ như đang khuyên người ta hoàn lương, nhắc nhở Liễu Bất Hoa: “Có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Bây giờ còn chưa giao thực đơn, Liễu Bất Hoa còn cơ hội đổi ý, nếu thực đơn bị quản gia lấy đi rồi, vậy sẽ không còn cách nào nữa.
“Tôi biết.” Nhưng Liễu Bất Hoa chỉ gật đầu mà không nghe theo: “Nhưng tôi vẫn muốn xem thử.”
Tiêu Tư Vũ: “…”
Mặt Liễu Bất Hoa vô cảm như không lại thốt ra lời như da^ʍ tặc, thật khiến người ta thấy phức tạp.
Tiêu Tư Vũ và Lã Sóc nhìn nhau, không thể không thừa nhận thật ra bọn họ cũng muốn xem, bởi vì món Liễu Bất Hoa gọi có tên “Người đẹp khỏa thân”. Cái tên này cực kỳ bắt mắt, cực kỳ hấp dẫn, rất giống đang ưỡn ẹo nói với đám đàn ông: “Chọn tôi đi ~”
Chỉ tiếc có vẻ tên món này rất giống món mặn, bọn họ không có gan “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” như Liễu Bất Hoa.
Chỉ một lát sau, mọi người đã gọi xong món.
Mà tốc độ đưa thức ăn của đầu bếp lên cũng rất nhanh, chưa đến mười phút đã đưa đồ ăn lên.
Nếu là trong nhà hàng ở hiện thực thì không ai lại không vui, được ăn cơm sớm ai mà chẳng mừng. Nhưng trong biệt viện Tần Phủ, mọi người chỉ hy vọng tốc độ mang thức ăn lên có thể chậm lại, như vậy bọn họ mới sống lâu hơn.
Khâu Vũ Hành là người đầu tiên gọi món, cho nên món đầu tiên được đưa lên tất nhiên là “Cơm đầu người” gã gọi.
Cũng như ngày hôm qua, mỗi một món ăn đưa lên, quản gia đều phải giới thiệu một lần: “Món đầu tiên là “Cơm đầu người” cậu Khâu chọn do đầu bếp Thất chế biến, mời mọi người thưởng thức.”
Đúng như Khâu Hành Vũ đoán, món này là mỗi người một bát cơm: Hạt cơm tròn trắng ngà, mùi thơm ngào ngạt, khói trắng bốc lên khiến người ta nhìn đã thấy thèm.
Từ cơm có thể thấy món này không có bất cứ vấn đề gì.
“Tôi đã bảo mà, không có vấn đề gì đâu.” Khâu Vũ Hành sau khi thấy thứ được bưng lên là cơm trắng bình thường thì thở phào, nâng bát lên và cơm ăn.
Kỷ Đào và Vệ Đao nhìn nhau, Nghiêm Chỉ cắn môi nhìn chằm chằm bát cơm, trong mắt trừ nước mắt oán giận ra thì còn có ý hận khó phát hiện, có đối với Trần Vân, cũng có đối với Khâu Vũ Hành.
Cô hy vọng món “Cơm đầu người” Khâu Vũ Hành đã cướp đi là món mặn, chỉ tiếc không phải.
Mà Ngụy Thu Vũ cũng tiếc nuối nhìn bát cơm, nếu tốc độ cướp tên món của mình nhanh hơn, không bị Trần Vân ngăn cản, chọn được món cơm trắng kia là cô sẽ an toàn.
Trần Vân ngồi giữa hai người họ cau mày, khuôn mặt tỏ ra khó tin và nghi ngờ —— Cô không nghĩ trò chơi tốt bụng như vậy, nhưng bây giờ sự thật lại bày ra trước mắt như đang tát vào mặt.
Tạ Ấn Tuyết cũng ngắm nghía bát cơm trắng có vẻ bình thường này, y lấy tay khẽ xoa từ mép bát xuống thân bát, khuôn mặt mệt mỏi yếu ớt, lấy đũa chọc vào bát cơm như không có hứng ăn uống, sau đó ngước lên nhìn mọi người: Trên bàn có mười ba người, trừ y và Liễu Bất Hoa ra, mọi người đều đã ăn cơm.
Đây không phải lần đầu bọn họ tham gia bữa tiệc, cho nên mọi người đều biết về sau còn phải ăn thêm mười mấy món, nếu không muốn no bể bụng, tốt nhất mỗi món chỉ nên nếm một miếng, không nên ăn quá nhiều.