Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 50: 50: Có Một Số Chuyện Khi Lên Chiến Trường Liền Sẽ Hiểu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Thuần Quân nghiêm mặt nhìn về phía Tử Đằng đang không ngừng lắc lư thân thể nhỏ nhắn, khoa tay múa chân với bộ quyền pháp mới.

Cơ mà, hắn còn chưa kịp nói gì thì nàng liền đã mở miệng trước: "Ba ba, ta luyện như này có đúng không ?"

Nàng đã múa quyền được khá lâu nên thể lực đã bắt đầu có chút không chịu nổi rồi.

Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, gương mặt bóng mịn như gốm sứ cũng bị mồ hôi thấm ướt...!Kể cả vậy, nàng vẫn rất khả ái.

Khả ái như vậy mà là ma ư ?

Lý Thuần Quân không tin ! Tuyệt đối không tin !

Thấy biểu lộ của lão cha đang có phần sa sút, Tử Đằng lại bất giác cảm thấy sợ hãi.

Nàng mím môi, đôi mắt màu lam rưng rưng, thanh âm mang theo nho nhỏ lo lắng hỏi: "Ba ba ?"

"Không tệ" Lý Thuần Quân thở dài một hơi rồi lại ngồi bịch xuống ghế.

Hắn không nói được.

Hắn không muốn con mình gánh chịu áp lực tâm lí.

Có một số thứ rất khó thay đổi, nhưng hắn sẽ cố gắng thay đổi chúng...!Thân là một người cha, hắn tuyệt đối không muốn con bé này trở thành một nữ nhân tàn bạo.

Có lẽ, hắn nên bắt đầu một khoá giáo dục đặc biệt cho nàng được rồi đi.

Hắn tin là nếu mình làm đúng cách, kể cả con bé có thật sự thành ma, con bé vẫn sẽ không trở thành một con ma mang đến vô vàn tai hoạ.

Nếu không, đến khi đó, với sứ mệnh cứu thế, hắn sẽ phải đối địch với chính con gái của mình.

Vì để chặt đứt tương lai đen tối kia, hắn nhất định phải cẩn thận dạy dỗ đứa nhỏ này lại mới được.

"Ba ba, rõ ràng là thể lực của chúng ta vẫn luôn rất tốt nha, thế thì làm sao trong lúc luyện tập loại quyền pháp này, cơ thể của chúng ta lại trở nên nặng nề đến như vậy ?" Hồng Trần thở dốc hỏi.

Nàng chỉ mới tập có nửa canh giờ thôi mà đã mệt muốn chết, đến đứng cũng có chút không đứng nổi nữa, thậm chí đến cả bộ váy xinh xắn cũng đã bị mồ hôi của nàng thấm cho ướt sũng.

Ngay bên cạnh, Tử Đằng cũng không khá hơn là bao, cả người nàng cũng đều đang thấm đầy mồ hôi nên nàng mới không dám tùy tiện lại gần Lý Thuần Quân.

Đến lúc này, Lý Thuần Quân mới ý thức được mình đã quên một chuyện rất quan trọng.

Hắn vội vàng chạy vào nhà chuẩn bị một chậu nước, trút vào một đống hoa thơm rồi lại chạy ra ngoài, dùng sức ném hai đứa con gái vào bên trong chậu lớn.

Lý Tử Đằng: "???"

Lý Hồng Trần: "???"

Thấy hai đứa nhỏ cùng lúc ném về phía mình ánh mắt nghi hoặc, Lý Thuần Quân nhẹ nhàng giải thích: "Vừa rồi trong lúc luyện quyền, các ngươi đã vô tình bài xuất một chút tạp chất trong cơ thể.

Nếu các ngươi để ý kĩ một chút thì sẽ thấy, trên da các ngươi đang có vết đen"

"Ồ...!Ba ba, loại quyền pháp kia còn có công dụng thần diệu đến mức này sao ?"

Lý Thuần Quân: "..."

Nói đùa, võ học Tiên Phẩm mà còn không thần diệu ư ?

"Mau cởϊ qυầи áo ra đi, vứt chúng đi luôn cũng được, tắm rửa kĩ càng, ba ba sẽ chuẩn bị cho hai đứa một bộ đồ khác sạch sẽ hơn" Lý Thuần Quân nói.

Nghe vậy, Tử Đằng cùng Hồng Trần rối rít cởi đồ rồi ném chúng ra ngoài, còn bản thân thì thoải mái ngâm mình trong làn nước thơm ấm áp, biểu lộ thư giãn, trông vô cùng đáng yêu, ma lực vô hình khiến người ta vô thức muốn sờ nắn da mặt các nàng mấy cái.

Khả ái như vậy, giống ma chỗ nào đâu ?

"Ba ba, để ta kì lưng cho ngươi nha ?" Tử Đằng vô cùng hiếu thuận lên tiếng.

"Không cần, ba ba chỉ cần sử dụng Tịnh Trần Chú là đã sạch sẽ, không cần thiết phải đi tắm" Lý Thuần Quân khoát tay, rất cẩn thận gội đầu cho con gái mình.

— QUẢNG CÁO — Event

Tử Đằng bĩu môi, Hồng Trần thụ cũng bĩu môi, nhàm chán thổi bọt bong bóng.

Các nàng còn tưởng mình sẽ được hiếu thảo với ba ba một phen, nhưng sự thật là ba ba lại quá hoàn mỹ, không có lỗ hổng để các nàng có thể bù lấp vào.

Tắp tám xong xuôi, hai đứa nhỏ lần lượt trèo ra khỏi chậu nước.

Tạp chất được rửa sạch khiến cơ thể hai cô bé càng thêm trắng mịn, ôn nhuận như mỹ ngọc, mềm mại như bông gòn.

Thậm chí chỉ một cái chạm nhẹ thôi liền đã làm người ta cảm thấy thích rồi chứ chẳng cần đến chuyện ngắm nhìn.

Lý Thuần Quân lau sạch phần nước tắm còn lại trên người rồi lại giúp hai đứa con gái mặc lại quần áo thật gọn gàng, đầu tóc chải gọn, sạch sẽ tinh tươm, ba trăm sáu mươi độ hoàn mỹ không chút vết xước.

Tử Đằng cùng Hồng Trần đồng thanh nói tiếng cảm ơn, trong khi đôi mắt của hai đứa đã lim dim muốn ngủ, tâm thần mỏi mệt cực độ.

Và cuối cùng, cả hai cô bé đã yên lặng ngủ gục trong lòng phụ thân.

"Ăn cơm rồi hãy ngủ" Lý Thuần Quân mỉm cười vỗ vỗ lên gò má mũm mĩm của hai đứa nhỏ, nhưng bọn nhỏ đã sớm ngủ say như chết, có gọi cũng vô dụng.

Thở dài, Lý Thuần Quân đành để mặc cho hai đứa con gái tùy ý ngáy ngủ, còn bản thân thì lại tranh thủ thời gian suy nghĩ sách lược.

...

...

Mấy ngày sau, sau khi đã đại khái dựng ra được một kế hoạch hoàn chỉnh, Lý Thuần Quân liền đích thân đi bàn giao lại cho nhóm Thành Hoàng.

Còn bản thân hắn thì lặng lẽ dẫn hai đứa con lêи đỉиɦ núi, lẳng lặng quan sát chiến cục.

"Ta ngược lại muốn xem thử bọn chúng sẽ dùng cách gì để vượt qua hàng phòng ngự của ta" Lý Thuần Quân nói khẽ, ánh mắt lộ vẻ mong chờ.

Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần nhu thuận đứng sau lưng phụ thân, đưa mắt dõi theo nhịp độ của chiến trường.

Đối với các nàng mà nói, đây là lần đầu tiên các nàng chứng kiến cái gì gọi là chiến hoả cùng tàn khốc.

Đợi được khoảng vài ba canh giờ, từ phía cánh rừng, một đoàn quân hùng hậu với đủ loại hình thù chủng tộc bắt đầu xuất hiện.

Có kỵ binh, có tượng binh, thương binh, cũng có cả cung thủ, đầy đủ các loại binh chủng đều có mặt.

"Chậc..."

Chủng tộc nhiều thì không nói, đến cả binh chủng cũng đa dạng không kém.

Điều này khiến cho chiến thuật càng trở nên thiên biến vạn hoá.

"Ba ba, chúng ta sẽ thua sao ?" Lý Tử Đằng nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm không hề chứa đựng mảy may e sợ.

"Còn chưa chắc đâu, chuyện này vẫn nằm trong phạm vi mà ta đã tính toán"

"Ồ..."

Bên dưới, các Thành Hoàng cùng các tuần binh đều đã đứng đợi sẵn.

Bọn họ đồng loạt kích hoạt đủ loại pháp trận, từ mê trận đến sát trận đều có đủ, hoàn toàn đủ khả năng vây hãm đội quân yêu tộc trong một đoạn thời gian.

Nhưng mà, trước khi đội quân yêu tộc khát máu đến được cửa thành, bọn hắn liền đã gặp phải đủ loại phục kích bẫy rập, khiến cho sĩ khí bắt đầu sa sút.

Yêu tộc thường không dùng mưu, bọn chúng chỉ thích dùng loại phương thức thô bạo nhất là lấy thịt đè người để thắng trận.

Nhưng lần này có chút không giống vậy, dẫu cho sĩ khí có chỗ sa sút, quân lực có phần hao tổn, nhưng lòng quân lại không hề tan rã, mà ngược lại còn hung bạo hơn trước.

Các Thành Hoàng hít sâu một hơi, đồng thanh quát lạnh: "Khởi trận !"

Trận pháp đã lên, các tuần binh lẫn du thần đều đồng loạt lao vào chiến trận.

Dẫu cho quân số đôi bên chênh lệnh, bọn họ vẫn chém gϊếŧ rất hăng, phần là vì sát yêu thật mà vị tiền bối thần bí kia ban cho quá có hiệu quả, phần khác là vì bọn hắn đã khó nhịn từ rất lâu rồi.

Gϊếŧ đến nửa chừng, đội quân tuần binh cùng du thần vội vàng lui lại, cao giọng hét lớn: "Kẻ địch đã rơi vào điểm phục kích, mau thả Ngưu Trận !"

Thanh âm kia vừa dứt, tiếng trâu hí liền vang vọng khắp núi rừng.

— QUẢNG CÁO — Event

Từ khắp các ngã của cánh rừng heo hút, không biết bao nhiêu bầy trâu vàng hùng hổ xông ra, tiếng giậm chân của chúng khiến đại địa rung chuyển, thiên không ầm ầm rung động, uy thế hoàn toàn không hề thua kém một đội quân vạn người !

Đó đều là những con trâu mà người dân trong thành đã tình nguyện quyên góp để xua đuổi yêu tộc.

Và dưới sự sắp xếp của Lý Thuần Quân, bọn họ đã có thể sử dụng loại sinh vật này một cách vô cùng hợp lí.

"Thả trâu ? Ha ha ha, dăm ba con trâu nước mà thôi, làm sao sánh được với chiến sĩ yêu tộc chúng ta ?" Thị Huyết Yêu Lang càn rỡ rống to: "Gϊếŧ sạch cho ta ! Ngấu nghiến toàn bộ, một mảnh xương cũng không được để lại !"

Dưới tiếng hiệu triệu của Lang Vương, đội quân yêu tộc lập tức bộc phát ra từng tràng khí tức khát máu, từng tên đều nở ra một nụ cười trông vô cùng man rợ.

Bọn chúng chính diện chọi cứng với những bầy trâu đang điên cuồng xông tới, thậm chí còn ngược sát, ăn thịt toàn bộ những con trâu kia ngay tại trận !

Tuần binh, du thần cùng các Thành Hoàng đều chau mày nhìn qua cảnh tượng tàn nhẫn này, trong lòng vô cùng rung động.

Nếu không có vị tiền bối kia trấn giữ, có lẽ bọn hắn cùng vô số lê dân bá tánh sẽ giống như bầy trâu kia, trở thành thức ăn trong miệng yêu tộc.

Nhưng mà, trâu chết, không có nghĩa là bọn hắn đã bại trận.

Mà theo chiều ngược lại, những bầy trâu kia chẳng qua chỉ là mồi nhử mà thôi.

Trên đỉnh núi, Lý Thuần Quân mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng búng tay một cái: "Nổ"

Dưới mặt đất, các Thành Hoàng lật lên lát bài chung cực, đem cửa chuồng của những con quái vật sau cùng mở ra...

Oanh~

Tiếng nổ vang trời làm rung chuyển cả quả núi, đất đá bay loạn tứ tung, khói bụi mù mịt, thu hút sự chú ý rất lớn của đội quân yêu tộc.

Và tiếp nối sau tiếng nổ kia, hàng nghìn con voi cao lớn như toà nhà đồng loạt xông tới, vô cùng hoảng loạn xông thẳng về phía đội quân yêu tộc, tựa hồ tất cả chúng đều bị tiếng nổ kia doạ sợ.

Thoạt đầu, Yêu Tướng có chút nghi ngờ nhíu mày.

Nhưng chỉ một lúc sau, hắn liền chợt biến sắc: "Nguy rồi, mau tổ chức lại đội hình ! Nhanh ! Đây là một cái bẫy !"

Nhưng đã muộn.

Vì quá hăng say gϊếŧ trâu, đội hình của yêu tộc đã sớm chia năm xẻ bảy, lung tung vô trật tự.

Và đến giờ, khi những con voi kia bất ngờ đột kích từ sau lưng đến mạn sườn, bọn hắn có thể đỡ kịp sao ?

Không thể !

"Toàn quân xuất kích !" Các Thành Hoàng đồng loạt xuất kiếm, ra lệnh cho toàn quân phối hợp với Tượng Binh thừa cơ tàn sát yêu tộc.

Tiếp sau đó, trận ác chiến còn diễn ra thảm liệt hơn trước gấp vạn lần.

Đội quân yêu tộc bị Tượng Binh quấy nhiễu, sau đó lại bị các Thành Hoàng tới tấp đuổi đánh, hoàn toàn không cách nào tập hợp lại ứng chiến được nữa.

Kết quả là sau một thời gian dài khổ chiến chém gϊếŧ, yêu tộc phần thì chết dưới lưỡi kiếm, phần thì tan xác dưới móng voi.

Sức càn quét của Tượng Binh là vô cùng khủng khϊếp, những nơi chúng đi qua đều hoá thành huyết lộ, yêu tộc không còn chỗ chạy trốn, chỉ có thể nằm yên chịu chết, thây nằm la liệt, máu nhuộm tịnh thổ.

Nếu nói Ngưu Trận là mồi nhử, vậy thì Tượng Binh liền chính là đòn chí tử mà Lý Thuần Quân dành tặng cho yêu tộc.

"Tại sao lại như vậy..." Nhìn qua chiến trường thảm khốc, Yêu Tướng thật sự không dám tin vào mắt mình nữa.

Đường đường là một đại quân vạn người, thế mà cả một toà thành bé xíu cũng không hạ được...!Chuyện này thật sự đã đả kích đến hắn.

Lần này hắn đã quá chủ quan, ỷ vào uy thế số đông và không thèm suy tính trước nước đi của kẻ địch...!Và kết quả liền là thế này đây.

Chiến tranh không có chỗ cho sai lầm, và mọi sai lầm đều sẽ phải trả bằng một cái giá rất đắc.

Hắn đã bại bởi mưu lược.

— QUẢNG CÁO — Event

"Mưu trí sao ? Ha ha ha ! Nhân tộc đều là một đám yếu nhớt chỉ biết dùng mưu mô xảo quyệt mà thôi ! Có ngon thì ra đây đánh tay đôi với ta đây này !"

Trên chiến trường hiện giờ chỉ còn lại những yêu tộc lão luyện sở hữu tu vi cao cường mà thôi.

Còn lại, đại bộ phận yêu binh đều đã bị nghiền nát, số lượng còn lại không đến một phần mười.

Mà phía bên kia chiến tuyến, bầy tượng binh cũng đã bị gϊếŧ chết quá nửa, ngưu binh thì toàn bộ chết sạch.

Bất quá, thật may là chính quân cũng không bị tổn thất gì nhiều, vẫn đủ sức để tiếp tục đánh một trận.

"Lang Vương, ngươi đại thế đã mất, mau buông tay chịu trói đi" Thành Hoàng đạm mạc nói.

"Chịu trói ? Ha ha ha, yêu tộc chỉ có yêu tướng tử trận, không có yêu tướng quy hàng !" Thị Huyết Yêu Lang cuồng tiếu, không nói nhảm liền rút kiếm lao vào đánh nhau với Thành Hoàng Tây Phong Thành.

"Súc sinh suy cho cùng vẫn là súc sinh, ngươi đến giờ vẫn không hiểu vì sao bản thân lại bại" Thành Hoàng cười nhạt rồi lao vào đấu tay đôi với Lang Vương.

Nếu là trước kia, lão chắc chắn sẽ không đánh lại Lang Vương.

Nhưng bây giờ, khi có đại trận cùng sát yêu thuật cùng lúc bổ trợ, lão tin là mình đủ sức để chiến một trận !

Các Thành Hoàng đều không ngăn cản, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút bất an.

Trở lại vài ngày trước.

Chúng Thành Hoàng tề tựu đầy đủ ở tiểu viện mà Lý Thuần Quân đang cự ngụ, biểu lộ mười phần ngưng trọng.

Còn chủ nhà là Lý Thuần Quân thì lại mười phần hờ hững lấy ra bản đồ, cẩn thận lại chi tiết nói:

"Tây Phong Thành nằm giữa thung lũng, là một nơi dễ thủ khó công.

Thế nên, trước mắt mà nói, cửa Nam sẽ không gặp bất kì nguy hiểm gì"

"Yêu tộc tám chín phần sẽ tấn công từ cửa Bắc, địa hình ở đây rất hiểm trở, đường để di chuyển cũng chỉ có một...!Vậy nên, chúng ta ngược lại có thể tận dụng cơ hội này để tiêu hao sinh lực của chúng"

Lý Thuần Quân chỉ về phía một sườn núi rồi nói: "Nơi đây chính là một ví dụ.

Bên dưới chỉ có một con đường trống duy nhất có thể đi, chúng ta có thể bố trí bẫy đá, bẫy chông,...!Có như thế, bọn chúng sẽ vì không có chỗ né mà khom lưng chịu trận"

"Mặt khác, hãy nhìn về phía này" Lý Thuần Quân lại chỉ tay về phía một con đường dốc nằm ở cổng phía Bắc, tiếp tục nói: "Sẽ có khoảng từ hai trăm đến năm trăm kỵ binh dọc theo đường này chạy xuống, hòng lén lút phục kích mạn sườn của chúng ta.

Nếu cứ để mặc không quản, chúng ta sẽ bị chúng đâm ngang hông, đến lúc đó, chúng ta sẽ chết đến không có đất chôn"

"Để đối phó, chúng ta sẽ cử hai trăm quân canh giữ chỗ này, trông chừng những cơ quan bẫy chông nhọn đã thiết lập sẵn.

Đợi khi chúng đến gần, các ngươi hãy đồng loạt kích hoạt, cho chúng một đòn bất ngờ chí tử !"

"Tuyệt đối không được để chúng xuyên thủng, bằng không, mọi kế hoạch của chúng ta đều sẽ tiêu tùng !"

"Và trước cổng Bắc, đây mới là chiến tràng thật sự.

Chắc các ngươi cũng hiểu, đánh giáp lá cà thì thua chắc đi ?"

Chúng Thành Hoàng nhao nhao gật đầu.

"Do vậy, chúng ta mới cần đến một chiến thuật khác" Lý Thuần Quân nói tiếp: "Đầu tiên, các ngươi hãy dùng Ngưu Trận để tập trung hoả lực của kẻ địch.

Tất nhiên, việc này sẽ gây ra không bao nhiêu thương vong cho chúng, bởi vì đây chỉ là đòn hoả mù mà thôi"

"Hoả mù ?"

"Đúng vậy.

Với đặc tính của yêu tộc, chắc chắn bọn chúng sẽ ưu tiên ăn no cái bụng rồi mới đánh tiếp.

Khi đó, ta khá chắc là sẽ có không ít thành phần chủ động rời bỏ đội hình để truy đuổi, khiến cho trận hình của bọn chúng tan rã, hoả lực tứ tán, quân hình hỗn loạn" Lý Thuần Quân nhếch miệng cười: "Và đây chính là điều kiện cần để ta giáng một đòn chí mạng cho chúng: Tượng Binh !"

"Tượng Binh ?" Tây Phong Thành Hoàng nhíu mày: "Đây đúng là một kế hay, nhưng mà...!Chúng ta còn chưa huấn luyện cho chúng, làm sao chúng biết đánh nhau ?"

"Chỉ cần làm cho chúng sợ hãi là được" Lý Thuần Quân nói: "Ta sẽ đưa ra vị trí cụ thể, các ngươi cứ dựa theo đó mà bố trí.

Khi đã lên chiến trường rồi, các ngươi tự khắc sẽ hiểu ý ta" Lý Thuần Quân cười tủm tỉm.

"Một đội quân hỗn loạn vô trật tự điên cuồng truy đuổi một thứ không thực tế, và sau đó lại bị một đoàn cự thú khổng lồ bất ngờ đột kích từ sau lưng, mà đường rút lui thì lại chỉ có một...!Chậc chậc chậc, các ngươi hiểu sao ?" Lý Thuần Quân cười âm hiểm: "Có rất nhiều thứ khi nói ra sẽ không hiểu, nhưng đến khi đối mặt trực tiếp, các ngươi liền sẽ hiểu"

Lý Thuần Quân ăn nói rất thần bí, và các Thành Hoàng cũng chỉ có thể dựa theo những chỉ dẫn của hắn mà làm.

Và kết quả là chỉ trong một ngày một đêm, đội quân yêu tộc vạn người đã bị quét sạch, mặc kệ sự chênh lệch lực lượng của đôi bên..
« Chương TrướcChương Tiếp »