Chương 5

Phủ Lục quốc công Lục gia là quý tộc thế gia uy tín lâu năm trong kinh thành, dù vô số hoàng hậu, thừa tướng, tướng quân, triều đại thay đổi, chìm nổi mấy trăm năm, hầu hết gia tộc cùng thời kỳ đã nghèo túng, những Lục gia lại không rời khỏi vòng tròn kinh thành.

Bây giờ lục quốc công còn là nhân vật văn võ song toàn, trải qua thao vĩ lược.

Trong tay tiếp nhận lục Hầu phủ bấp bênh khi Cửu Tử đoạt nguy cơ từ phụ thân, trên chiến trường, bình tứ phương, về miếu đường, chiến quần hùng, công lao hiển hách, mỹ danh truyền thiên hạ. Thánh thượng cảm thấy nỗ lực, nên đã đặc biệt phong là quốc công.

Trưởng tử Quốc công gia, thế tử quốc công phủ lại là hậu sinh khả úy so với cha hắn. Không chỉ mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng còn tài trí, túc trí đa mưu, trước mắt đang làm thư đồng của Tử Long, bây giờ là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng. Tuổi còn trẻ đã có công danh cao, tiền đồ không đếm được.

Làm cho người không nghĩ tới là người được sủng ái nhất trong phủ Lục quốc công lại không phải vị thế tử này, mà là Tam gia hoàn khố trong phủ, đích thứ tử của quốc công gia.

Một lão bà tử trong phủ nói, năm đó sau khi lão Hầu gia qua đời, lão phu nhân rất bi thống, cũng quyết định trở lại tổ trạch Lục gia, vì phu quân giữ đạo hiếu. Khi đó triều đình bất ổn, gian nhân tứ ngược, lục quốc công không thể cùng mẫu thân nhà mình ưu tư quá độ, thế là đã đưa đích thứ tử mới hai tuổi của mình để mẫu thân mang về tổ trạch, dĩ hưởng Thiên Luân (1).

Sáu năm sau Tam gia trở về Lục gia ở kinh thành tính tình đã định, bất học vô thuật, ham ăn biếng làm, nếu như không phải tuổi còn quá nhỏ, chỉ sợ ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ đều tinh thông.

Lục quốc công cũng không phải người có thể nhịn, sau khi Lục Tam đập vỡ quà thọ lễ Thái tử muốn hiến cho bệ hạ, nắm chặt búi tóc Tứ công chúa, đánh con út Thừa tướng gia, lục quốc công nổi trận lôi đình, không để ý mẫu thân, thê tử cầu tình, mạnh mẽ đánh một cái, vết thương chưa khỏi cũng đã sai người đưa hắn đi theo thương đội của Cữu gia nhà hắn rời kinh, thành một tiểu binh chiến trường hàng thật giá thật.

Thường nói, long sinh long, phượng sinh phượng, chuột con sẽ đào động.

Có một phụ thân và huynh trưởng như vậy, cuối cùng khi không có sự yêu chiều của tổ mẫu và mẫu thân thì Lục Hằng đã biểu hiện ra phong mạo chân chính của Lục gia, đã chứng minh hắn cũng là binh sĩ Lục gia, không phải như phụ thân hắn nói là bị ôm nhầm.

Mười ba tuổi rời kinh, chờ đợi ở biên tái trọn vẹn bảy năm, từ một tiểu binh không quan trọng gì trở thành tướng quân man nhân hận thấu xương, Lục Hằng như vậy đã làm đám người trong kinh sợ ngây người.

Sau khi Tin tức truyền ra, phu nhân mang theo nữ nhi tới bái phỏng đã nối liền không dứt, năm đó hoàn khố đã là sự lựa chọn con rể tuyệt hảo trong mắt chúng phu nhân.

Ngày hôm đó trời còn chưa sáng rõ, bọn sai vặt nha hoàn trong phủ đều cười nở hoa bận bịu lên bận bịu xuống, cũng không đến mức là cười nở hoa, chỉ vì Tam gia trở về nhà, lão phu nhân vui vẻ thưởng hai tháng nguyệt ngân, quốc công phu nhân cũng thưởng hai tháng nguyệt ngân.

Người trong phủ bận bịu, người trong Viện Cảnh Thái càng bận rộn, không ai quan tâm Song Nhi thong dong tự tại thêu khăn tay gϊếŧ thời gian. Sau khi dùng bữa cơm trưa còn ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến gương mặt trắng trẻo mũm mĩm, nói tới Song Nhi cũng không có gì đặc biệt, tướng mạo cũng chỉ thanh tú, xa xa là Nhã Sương, chỉ có một thân trắng nõn tinh tế tỉ mỉ không giống nha đầu mới có thể kéo lại mấy phần.

Giờ Thân, Song Nhi thân mang bộ đồ mới, cùng với Nhã Sương đã sớm sửa soạn xong bao phục đi theo Phan má má chính thức tiến vào Viện Sơn Thạch.

Trong Viện Sơn Thạch có rất nhiều người, có ít người mặc còn rất kỳ quái, rõ ràng là hạ nhân theo Lục Hằng cùng trở về, đám người còn đang sắp xếp hành lý của Tam gia, hơi có chút lộn xộn.

Lục Hằng ở biên quan cũng có phủ đệ của mình, lần này trở về là muốn ở lâu, nên ngay cả người thường sai sử cũng mang về.

Song Nhi nghe hí khúc thì thấy nếu Tam gia đã là tướng quân, tại sao còn trở về, không phải tướng quân hẳn là vẫn luôn đợi ở bên ngoài sao.

Đương nhiên đối với tiện tịch nha hoàn mà nói đương nhiên không hiểu được bố cục chốn quan trường trên triều.

Hiện nay quốc công phủ sắp bước lêи đỉиɦ phong, nếu không phải khi còn bé Lục Hằng được nuông chiều quá mức, cũng sẽ không bị ném tới quân đội.

Xưa nay Hoàng gia đều là những người mắc bệnh đa nghi nặng, giường nằm há lại cho người khác ngủ say, cho dù nhìn qua quan hệ Lục gia và Hoàng gia cũng không tệ lắm.

Mười mấy năm trước lục quốc công từ chiến trường trở về đã cam tâm tình nguyện nộp binh quyền lên, được hoàng thượng tín nhiệm, hiện tại Lục gia cũng không cần một người lại nắm binh quyền ở biên quan.

Bởi vì là động phòng, lại ở trong viện của chính mình, quốc công phu nhân đã sắp xếp riêng cho hai nàng phòng, nhỡ ngày nào Lục Hằng có hứng, trong phòng cũng không thể còn có người vây xem đi.

Phòng không lớn, cũng có một chiếc giường nhỏ, ngăn tủ, một chiếc bàn nhỏ và chậu rửa mặt, đối với Song Nhi chưa từng có một mình một gian phòng mà nói thì đây chính là niềm vui ngoài ý muốn.

"Tam gia còn ở bên lão phu nhân, các ngươi tranh thủ thời gian dọn dẹp đi, hầu hạ Tam gia cho tốt mới có một con đường sống."

"Vâng."

Phan má má dặn dò xong thì cau mày, dường như còn muốn nói cái gì, động động miệng, cuối cùng không có nói ra.

Thôi, đường của nàng thì phải để nàng đi, nói nhiều nữa cũng có ích gì.

Song Nhi và Nhã Sương đứng ở dưới hiên đưa mắt nhìn Phan má má, đợi Phan má má ra cửa sân, hai người liếc nhau, đều mỉm cười, nhưng cũng không nói gì đã trở về phòng của mình.

Lòng nóng như lửa đốt, sau khi Lục Hằng gặp Hoàng Thượng cũng nhanh chóng thúc ngựa trở về phủ, vốn tưởng rằng lập tức có thể gặp được người tâm lưu luyến, nhưng đã bị người của tổ mẫu và mẫu thân an bài đứng ở cổng ngăn lại, không bao lâu sau hai tôn đại lão trong phủ đã tự mình nghênh ra cửa sân.

Tuy nói có chuyện ở đời trước đã làm cho tình cảm của mình với mẫu thân khó nói lên lời, nhưng nhìn thấy tổ mẫu đã qua đời hơn hai mươi năm, dù Lục Hằng có muốn gặp Song Nhi thế nào cũng không thể không dừng bước lại.

Có thể nói Hắn được tổ mẫu tự tay nuôi dưỡng lớn lên, những năm gần đây điều mình vương vấn duy nhất ở biên quan cũng là tổ mẫu.