"Tiểu tử thúi, nhớ giao nó cho ta vào sáng ngày 15 tháng 8, đừng để muộn đấy!"
Một già một trẻ ăn bữa no nê. Khi rời đi, lão nhân gia còn ngồi căn dặn Vương An Phong hồi lâu mới buông tha cho hắn. Nhìn thấy bóng dáng cậu bé dần dần rời đi, lão nhân bè trông theo bằng một ánh mắt ngưỡng mộ rồi uống một hớp rượu. Thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, một lúc sau lão ta mới lắc đầu thở dài:
"Thôi thôi, con cháu tự có phúc của nó. Thằng nhóc này luyện võ cũng chưa được bao lâu, lần này cho nó thua một trận cũng tốt... Mình còn phải chuẩn bị vài câu nói an ủi nó. Thật đáng tiếc, võ công và nội lực của mình không đủ điều kiện để tham gia vào sự kiện đó mà. Bằng không thì đã...” Giữa tiếng lẩm bẩm ngắn ngủi, có vài chiếc lá rụng xuống, nhưng vô thanh vô tức hóa thành bột trước khi đến gần người ông lão. Dường như chợt có một tia sấm sét loáng thoáng lóe lên như rồng lượn, rồi biến mất ngay tức khắc quanh người Ly bá.
Mặt khác, khi về đến phòng, trước tiên Vương An Phong luyện công nội công trong ba canh giờ như thường lệ. Cho đến khi sắc trời hoàn toàn mờ mịt, hắn mới từ từ thu công, cảm giác nội lực trong cơ thể dần dần tràn đầy, cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Xuống giường, lấy đồ ăn ra nhai ngấu nghiến một hồi, xong xuôi hắn mới ngồi ở bên giường, lấy lá thư ra nghịch, đồng thời suy nghĩ về chuyến đi đến quận thành sắp tới. Dù gì đi nữa, lần đi lúc trước đã cách đây hai ba năm. Tuy vẫn còn có ấn tượng chung chung, nhưng hắn chỉ nhớ mang máng về dáng dấp của quận thành cùng không khí nhộn nhịp và phồn hoa như cõi tiên của nơi đó mà thôi.
Dù sao, việc luyện công hàng ngày cũng khá mệt mỏi. Sau khi ngẫm đi ngẫm lại, Vương An Phong cứ thế mà dựa vào trên giường ngủ thϊếp đi. Mãi đến ngày hôm sau, hắn mới mở mắt ra khi sắc trời lờ mờ sáng. Hắn bèn rửa mặt sạch sẽ rồi tiến vào phái Thiếu Lâm. Dưới sự giám sát của Viên Từ, thằng nhóc lại tiếp tục luyện tập bài quyền Thiếu Lâm vốn đã rất thành thạo.
Viên Từ đứng bên cạnh, hài lòng gật đầu. Vương An Phong vội thua quyền. Chẳng biết có phải do môi trường tại chùa Thiếu Lâm tốt hay không, mà ngay cả cây cối nơi này cũng cứng hơn nhiều so với cây trên núi Đại Lương. Vừa tập đánh vào thân cây xong, nắm đấm của hắn đã bầm dập. Vương An Phong tùy ý ngồi trên phiến đá xanh, tự mình dùng băng tẩm thuốc để bó vết thương một cách rất điêu luyện.
Trong 100 ngày này, đầu tiên hắn luyện quyền thuật ở chùa Thiếu Lâm trong năm canh giờ, sau đó là quay về thế giới thực để tu luyện nội công thêm năm canh giờ nữa. Nhờ có đan dược bổ sung, cơ thể hắn tràn đầy chân khí, không kém gì những kẻ luyện võ khác trong một hai năm. Hơn nữa, vì tâm tư của hắn rất thuần khiết, luôn nhớ đến chân lý luyện quyền cho tốt để đốn củi không cần dùng búa, nên khi Viên Từ nhìn vào, y đã nhận ra thằng nhóc này dần tiến gần đến mức đủ điều kiện để bước vào giai đoạn tu hành tiếp theo.
Vào lúc này, Vương An Phong bôi thuốc cẩn thận vào vết thương, cảm nhận được sự mát mẻ hòa cùng cơn đau đang thuyên giảm. Hắn thở một hơi dài thoải mái, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội đứng dậy, trước tiên đưa tay làm lễ với Viên Từ rồi nói bẳng một vẻ bối rối: "Sư phụ, e sợ rằng con sẽ không thể đến đây luyện công trong một hai ngày sắp tới. Con đã hứa với Ly bá, giúp ông ấy đi gửi một lá thư."
Viên Từ khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần đừng bỏ qua việc luyện tập nội công hàng ngày..." Còn chưa dứt lời, dường như y nghĩ ra điều gì đó, nhìn Vương An Phong đang xoay người lại chuẩn bị luyện quyền, bèn chậm rãi hỏi: "Đưa thư... phải đi bao xa?"
"Bao xa à?"
Vương An Phong ngừng tay, quay sang trả lời sau, "Chắc khoảng... hàng trăm dặm. Con đến thị trấn gần đây nhất rồi thuê một chiếc xe ngựa kéo, có lẽ mất một ngày là đến. Không ảnh hưởng bao nhiêu đâu..." Hắn xoay người, nội khí xoay chuyển, bẻ ngược khuỷu tay đập mạnh vào cây, thân thể lợi dụng lực, lấy cứng đối cứng, tung ra một quả đấm vào mặt phẳng. Ngay lúc này, giọng nói ôn hòa của Viên Từ vang lên bên tai.
"Hàng trăm dặm? Không sao, không sao, vậy con chạy đến đó đi..."
Cậu bé chỉ vừa vận nội lực, nghe sư phụ nói xong thì giật mình muốn rớt cả tim ra ngoài, đấm hụt vào không khí, tạo ra một âm thanh xé gió vun vυ"t. Sau vài giây, hắn quay lại nhìn sư phụ bằng một vẻ mặt nghiêm nghị. Thằng nhóc không hề đùa cợt, mà hỏi lại:
"Chạy... Chạy đến đó hả sư phụ?!"
Viên Từ gật đầu và nói với một nụ cười:
"Đúng vậy, con đã vào cảnh giới nhập môn của Nhất Thiện công, đã đến lúc ta dạy con môn khinh công rồi.
Tuy Kiện Bộ công của Thiếu Lâm chúng ta không quá thiên về chiến đấu, nhưng bằng vào sự bền bĩ của bản thân và kiên trì luyện tập, ắt hẳn sẽ có nét đáo riêng trong những chuyến đi đường dài. Hơn nữa, quá trình này còn có thể trui rèn cách vận chuyển nội lực của con, giúp tạo ra khí huyết dư dã, rất có lợi khi luyện công."
Đến đây với si sư, ta sẽ dạy cho con khẩu quyết hô hấp và cách vận chuyển nội lực của Kiện Bộ công."
Một giờ sau, Vương An Phong đã đầm đìa mồ hôi, nội lực trong cơ thể càng dồi dào hơn. Tuy cơ bắp đau nhức khó chịu, nhưng hắn đã nhớ kỹ yếu quyết của môn Kiện Bộ công rồi. Vừa lúc đang xoa nắn bắp thịt đau nhức của mình, Viên Từ lấy một cuộn giấy quấn chỉ từ trong áo bào ra, nói: "Cầm lấy."
Cậu bé sửng sốt, đưa hai tay lên nhận rồi lật ra xem. Bên trong là một dòng chữ thư pháp đầy điêu luyện. Vương An Phong thẫn thờ, vô tình đọc nó ra: "Nhiệm vụ sư môn Thiếu Lâm tự: Đi xa ngàn dặm, vận chuyển Kiện Bộ công đi xa ngàn dặm. Phần thưởng nhiệm vụ: Trang bị tinh luyện Thiền Tâʍ ɦộ quyền."
"... Sư phụ, đây là cái gì?"
Viên Từ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nói: "Như con thấy, nếu con có thể hoàn thành sứ mệnh tu luyện mà ta giao, ta sẽ trao Hộ quyền mà ta đã sử dụng lần đầu tiên ngày xưa cho con. Mặc dù nó không phải là bảo vật có tiếng tăm trên giang hồ, nhưng jha1 cứng rắn, còn góc cạnh, vừa có thể bảo vệ tay vừa có khả năng gây thương tích cho kẻ thù."
Nghe xong, hai mắt Vương An Phong hơi sáng lên. Hắn vừa cẩn thận cuộn tờ giấy lại, vừa mừng rỡ hỏi: "Sư phụ, Thiếu Lâm của chúng ta luôn có truyền thống này à?... Tương lai có nữa không thầy?"
Viên Từ sửng sốt, chợt vài con số dữ liệu xẹt ngang đáy mắt. Một lúc sau, y thở dài u sầu:
"Trước đây... trước đây không phải như thế này, không phiền phức như vậy.
Nhưng bây giờ, chẳng còn cách nào khác cả. Ta chỉ có thể giao cho con những nhiệm vụ như thế mà thôi... Về phần sau này, dĩ nhiên sẽ có nữa. Con đừng suy nghĩ nhiều, đi, đi luyện quyền trước đi. Đáng tiếc trình độ tu luyện của con quá thấp, nếu không, sư phụ có thể luyện truyền đối kháng với con rồi."
"Vâng, con hiểu mà, sư phụ!"
Mặc dù Vương An Phong nói chuyện có khuôn phép, nhưng nó cũng là một một thằng bé mà thôi. Tại thời điểm này, vừa nghe sư phụ sắp tặng quà cho mình, nó bị kí©h thí©ɧ, thậm chí còn rất mong chờ đến lúc thực hiện nhiệm vụ chạy xa ngàn dặm nữa. Sau khi lễ phép đáp lời xong, hắn bắt đầu siết chặt nắm đấm, tiếp tục luyện quyền. Vương An Phong quay lại với dáng vẻ nghiêm túc, quát lớn, xuất quyền. Mặc dù đây chỉ là một bài quyền nhập môn, nhưng dáng dấp của Vương An Phong trông có vẻ uy nghiêm, vững chắc như núi lớn. Dù gương mặt của hắn còn non nớt nhưng đã bộc lộ rõ tính cách ngay thẳng, là kẻ có chí lớn sau này.
Khi trở về vào ngày hôm đó, Vương An Phong không núi đốn củi mà hay chạy việc cho mấy nhà thợ mộc. Thay vào đó, hắn bắt lửa, nấu cơm, chuẩn bị khá nhiều nhiều lương khô rồi gói chúng trong một tay nải màu xanh để thuận tiện đeo trên lưng. Sau đó, hắn đeo bình rượu ngang hông, rồi đến nhà quán chủ, hỏi ông ấy có cần gửi mua gì không. Kế tiếp, hắn mua một ít thịt lợn, mang đến nhà Ly bá. Cuối cùng, Vương An Phong tán gẫu với lão nhân một hồi rồi khăn gói lên đường. Nhân lúc trời còn sớm, nên hắn vội vã ra khỏi làng.
"Bắt đầu luyện tập thôi, khi về còn được thưởng!"