Chương 9: Điểm Á Tinh

Hai chân đạp lên trên sàn gỗ quý phủ đầy bụi, đối với Giang Thần mà nói chỉ là chuyện nhất thời.

Kiểm tra năng lượng nơi cổ tay, Giang Thần ngẩn người. Lần này xuyên không lại chỉ tiêu hao năng lượng có 40%.

Dung tích của nó sẽ tăng theo số lần sạc?

Giang Thần lắc lắc đầu, này không thể nghi ngờ là một tin tức tốt. Nhưng kiến thức của hắn chưa đủ để giải thích hiện tượng này. Coi như nó là tốt đi vậy.

Lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế salông xa hoa, Giang Thần hưởng thụ chút thời gian thảnh thơi hiếm có. Đốt một điếu thuốc, chờ đợi thời gian trôi qua.

Qua khung cửa sổ mốc meo, Giang Thần lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Tôn Kiều từ trên đường phố đi tới. Sau khi lấy ra kính viễn vọng đặt qua một bên để xác nhận, Giang Thần đứng dậy xuống lầu mở cửa biệt thự cho Tôn Kiều đi vào.

"Vàng mà anh muốn đây." Đón lấy chiếc túi mà Tôn Kiều ném ra, Giang Thần hai tay hơi trễ xuống, nhưng trong lòng tràn đầy vui vẻ. Trọng lượng này không nhẹ, chắc chỉ nặng khoảng mấy kg. Nhưng mà mấy kg vàng này lại bị người phụ nữ này ung dung ném tới. Sức lực này thực sự hơi doạ người.

Giang Thần mắt liếc cánh tay của cô ta, những đường nét mềm mại tinh tế ấy không để lộ ra một chút đường cong cơ bắp nào.

"Thực sự là mệt chết tôi, trong đại sảnh ngân hàng đâu đâu cũng có thây ma, dùng sạch đạn từ hai cái pin năng lượng mới đưa những thứ buồn nôn đó thanh trừng sạch sẽ. Ngân khố bị tấm thép rất dày khóa chặt, tôi không có cách nào mở ra. Những thỏi vàng này là tôi tìm được từ bên trong phòng có tên là VIP."

Tôn Kiều lau những giọt mồ hôi trên trán, sau đó tiện tay đem ba lô trên lưng vứt sang một bên. Đừng tưởng mấy thỏi vàng này không nhiều mà coi thường, nó nặng tới mấy kg lận, lại tính cả mang theo vũ khí trang bị cùng với tiếp tế, Tôn Kiều hầu như là mang vác đồ lên tới 20kg mà lặn lội đường xa. Nơi này cũng có chút xa với ngân hàng.

"Tiếp theo."

"Hả? Đây là. . ." Tôn Kiều nhận lon coca mà Giang Thần quăng đến, lẳng lặng nhìn.

"Tôi thấy cô rất thích uống thứ này." Bị mỹ nữ nhìn như vậy, Giang Thần cũng bắt đầu có chút ngượng ngùng, liền cười cợt nói.



Môi hơi mím mím, nhưng mà Tôn Kiều cũng không hề nói gì. Chỉ trầm ngâm một chốc rồi khôi phục tư thế như cũ, bật nắp lon rồi nốc một ngụm lớn.

"Ùng ục ùng ục. . . Ha! Sảng khoái! Thời tiết như vậy mà giúp anh vận chuyển vàng ở ngoài, thực sự là nóng chết chị đây. Ồ, vẫn còn lạnh?" Tôn Kiều nghi ngờ liếc Giang Thần một chút.

"Tủ lạnh trong nhà bếp còn sử dụng được. Thiết bị phát điện mặt trời trong biệt thự này không ngờ lại còn nguyên vẹn." Điểm ấy Giang Thần đúng là không có nói láo. Tuy rằng đại đa số thiết bị điện đều bị EMP làm tổn hại, nhưng pin năng lượng mặt trời gắn trên mái nhà này vẫn sống sót ngoài mong đợi, tủ lạnh cũng hoạt động tốt.

Hay là đã từng có người sống ở đây sửa chữa một vài thiết bị điện? Nhưng nhìn độ dày của bụi bám trên mặt sàn mà xem, chắc chắn là nơi này đã từng rất lâu không có người sống.

". . . Quên đi, hỏi anh từ đâu làm ra phỏng chừng thằng nhóc như anh cũng sẽ không nói cho tôi." Tôn Kiều xua tay áo một cái, đem lon nước đã uống hết vứt ra mặt đất, "Vậy tiếp theo là gì? Nếu như muốn nổ kho tiền và vận chuyển vàng đi, e rằng cần phải có sự giúp đỡ của chuyên gia. Chí ít. . . chúng ta cần thuốc nổ có uy lực mạnh mẽ, hoặc là kỹ thuật hack cao cấp để đột nhập vào khóa điện từ."

"Ở đâu có thể tìm được hai thứ đồ này?" Thuốc nổ thật sự khó xử lí, ở thế giới hòa bình, mua thực phẩm đúng là rất dễ dàng. Nhưng làm loại kia là vật phẩm bị cấm nên cơ bản là không thể, dù sao thân phận hiện tại của Giang Thần chỉ là một người dân thường thấp cổ bé họng mà thôi. Sau khi suy tư một lát, Giang Thần mở miệng hỏi.

"Có rất nhiều căn cứ của những người sống sót, ví dụ như thị trấn Liễu Đinh, "Tôn Kiều lộ ra vẻ hoài niệm, ánh mắt nhìn xa xôi ngoài cửa sổ "Đó là một nơi khá thú vị trên mảnh đất hoang này. . ."

"Cách nơi này rất xa sao?"

"Không tính là quá xa, thế nhưng có chút đắt giá." Tôn Kiều híp lại đôi mắt đẹp, "Ngoại trừ nắm giữ "Bất động sản" và "Lao công" mất tự do, du khách cần thanh toán 1 điểm năng lượng đơn vị á tinh mới có thể đi vào, hoặc là vật có giá trị tương đương."

"1 điểm á tinh?" Giang Thần nghi hoặc mà nhíu nhíu mày.

"Chính là thứ đồ này." Tôn Kiều tiện tay từ trong túi tiền móc ra một khối tinh thạch màu xanh lá cây biến thành màu đen, "Khối á tinh này bên trong còn chứa 37 điểm, dùng Epaid có thể đo được. Thứ này rất khó kiếm, chỉ có những sinh vật biến dị mạnh mẽ kia khi chết mới ngưng tụ lại nó ở sau não. Nếu như có khả năng, tôi thực sự là không hi vọng đυ.ng với những tên đó. . ."

Một con quái vật mà làm cho cô nàng này cảm thấy sợ hãi? Giang Thần ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ.