Chương 5: Tìm Tòi

Về phần vì sao hắn lại chọn thăm dò ngôi nhà này thì đáp án rất rõ ràng. Kẻ nào có tiền mà chẳng có một ít đồ vật giá trị chứ?

Nhưng mà Giang Thần chẳng gặp được thứ gì đáng giá, ngoại trừ một mĩ nữ dường như sắp chết đói.

Có lẽ là vì bị sự xinh đẹp làm mất đi cảnh giác, có lẽ là Giang Thần đến từ một xã hội văn minh, trên phương diện suy nghĩ không có gì nguy hiểm. Tóm lại, khi nhìn thấy hô hấp yếu ớt và ánh mắt cầu xin của mỹ nữ kia, hắn rất hào phóng lấy ra một bình nước khoáng, tiến tới bên cạnh miệng của cô, nhẹ nhàng cho cổ uống một cách rất là thương hoa tiếc ngọc.

Cứu người quan trọng hơn... Hehe, cô ấy có thể lấy thân báo đáp hay không? Khụ khụ.

Tiếp theo Giang Thần lại lấy ra hộp cà ri gà. Sau khi cô gái xinh đẹp ấy ngửi thấy mùi thơm từ đồ hộp, cô vẫn dùng đôi mắt to tròn ngập nước cầu khẩn Giang Thần. Đối với một tên trai tân như Giang Thần mà nói, khi bị một cô gái xinh đẹp dùng đôi mắt đó nhìn như vậy, bất luận là tinh thần hay phản ứng sinh lí của cơ thể đều khó có thể dùng từ mà diễn tả được.Vì thế Giang Thần rất nhiệt tình lấy thìa ra, đút từng chút từng chút cho cho mỹ nhân chân dài nóng bỏng này ăn.

Và rồi sau đó... Mà làm gì có sau đó.

Sau đó Giang Thần rất hối hận, hận không thể tự tát vào mặt mình.

Hành động của người đẹp này giải thích hoàn hảo cho câu chuyện của người nông dân và con rắn.

Sau khi nuốt trọn đống đồ hộp và bánh bao vào bụng, cô gái xinh đẹp này không nói nhiều mà rút một khẩu súng lục ra từ bên không, dí vào trán Giang Thần. Hắn mới chỉ kịp trợn tròn mắt mà chưa có phản ứng gì, cô gái này đã trói xong hắn vào ghế rồi. Đồng thời, cô ta cũng lấy ra một vật của chủ nhân căn biệt thự này... Uh, nó là một món đồ thú vị - roi da. Rồi hùng hổ bắt đầu tra hỏi Giang Thần.

Đến bây giờ, Giang Thần cũng đại khái ý thức được, rốt cuộc ý nghĩa của chiếc ba lô mà mình mang theo là gì.

Cũng may mình gặp phải Tôn Kiều, người ít nhiều vẫn có chút lương tâm. Nếu như gặp phải kẻ phản diện ăn thịt người hay buôn bán nô ɭệ, chỉ sợ hiện tại đã bị trói thành bánh chưng làm đồ ăn hoặc hàng hóa.

Đương nhiên, Giang Thần quả thực cũng có thể lựa chọn khởi động hình xăm trên cổ tay, để quay trở về hiện đại. Nhưng nói như vậy, cũng có nghĩa là bí mật lớn nhất của hắn bị bại lộ. Một khi bị cô gái này "giữ xác", hắn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm lớn hơn.



Hắn cũng không muốn từ bỏ mảnh đất "bảo vật" này.

Huống chi, khởi động chức năng quay về cũng cần thời gian. Nhưng người phụ nữ điên này sẽ phát hiện ra tình huống gì đó không đúng, khó bảo đảm cô ta sẽ không trực tiếp nổ súng.

Giang Thần không muốn mạo hiểm như vậy. Cũng may là giờ đã hợp tác cùng với cô ta.

"Này, tôi hỏi, anh chuẩn bị vận chuyển vật tư sinh hoạt đến đây như thế nào?" Tôn Kiều một bên gia cố khu vực phòng ngự yếu kém của biệt thự, một bên khó hiểu lên tiếng hỏi.

"Bạn đồng hành của tôi tự có biện pháp, cái này cô không cần quan tâm." Giang Thần tiếp tục nói dối.

Bên trong căn biệt thự này quả thật có không ít tiền, nhưng tiền giấy trên thế giới này lại có sự khác biệt rất lớn so với tiền giấy của Giang Thần. Giang Thần đã nghĩ tới việc tìm kiếm chút vàng đáng giá linh tinh. Nhưng chủ nhân của căn biệt thự này hiển nhiên không đem những thứ đáng giá kia để ở trong nhà.

Những bức bích họa treo trên tường có lẽ rất đáng giá, nhưng những họa vĩ đại kia chỉ sợ căn bản không tồn tại ở bên Giang Thần. Muốn đem những tác phẩm nghệ thuật này đi đổi tiền, hiển nhiên cũng không thể thực hiện được. Đối với những tiện ích gia đình tương đối tiên tiến trong biệt thự, Giang Thần lại tỏ ra rất hứng thú. Nhưng khi phát hiện ra những thứ như TV hình ảnh ba chiều, thiết bị nấu ăn tự động căn bản không thể khởi động bình thường, Tôn Kiều rất dứt khoát đưa ra nguyên nhân.

"Ah, những thứ mà anh nói đến ấy ... Sau vụ nổ hạt nhân, hầu hết các thiết bị điện tử đều không thể sử dụng được. Tuy vậy, khi tháo hết những vật quan trọng trên những thứ này xuống, có thể đổi được chút vật phẩm hữu dụng từ chỗ những người sống sót.”

Nghe đến đây, Giang Thần thở dài. Hắn không thể không từ bỏ ý định đem những thiết bị này chuyển đến hiện đại bán.

Nhưng nếu những thứ này đã tồn tại rồi, như vậy có nghĩa là nhất định sẽ có người có thể đem những thứ này chế tạo ra. Giang Thần tin rằng, nếu như dùng thức ăn để trao đổi, nhất định thế giới này có không ít "phần tử tinh anh" đánh nhau vỡ đầu để làm việc cho hắn. Dù sao, trong tận thế này, những kỹ thuật dân dụng xa xỉ kia thật sự không quá đáng giá.

Nhân viên kỹ thuật thân thể yếu ớt. Nếu như không phải nắm giữ nhân tài chế tạo vũ khí và các kỹ thuật cao cấp khác, hơn nửa chỉ có thể đối mặt với vận mệnh mà sống trong khu ổ chuột.

Tôn Kiều không biết Giang Thần coi trọng biệt thự này đến đâu. Nhưng nếu chủ nhân đã lên tiếng bảo cô làm việc, cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt.