Máu văng tung tóe khắp sàn, pha lẫn với chút cặn trắng. Nhìn nòng súng bốc lên khói xanh, tay Giang Thần hơi có chút run rẩy.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, người chết trên tay là kẻ không biết đã phạm phải bao nhiêu tội, nhưng nhìn hộp sọ nứt toác dưới nòng súng, trong lòng hắn khó tránh khỏi rung động mãnh liệt.
Sở dĩ khi nãy Hồ Lỗi không nói câu nào, xác định mình không biết gì cả, cũng không phải vì sợ hãi lực lượng của tập đoàn lính đánh thuê Hôi Cổ. Dù sao nếu như muốn trốn đi, chả ai có thể tìm ra hắn. Muốn truy nã một kẻ thù nào đó trên mảnh này đất hoang này, cho dù thế lực khổng lồ như quảng trường thứ sáu cũng khó có thể làm được, chớ đừng nói chi là đám lính đánh thuê. Chỉ cần rời khỏi khu vực này, hắn căn bản cũng không cần lo lắng gì về sự truy sát vì tội phản bội.
Hắn không hé miệng, chỉ vì mạng người quá mức rẻ mạt. . . Hắn lo lắng nếu mình thú nhận sẽ phải đối mặt với cái chết.
Bên trong lòng hết sức sợ hãi, nhưng sau khi nghe được điều kiện của Giang Thần này chẳng khác nào mở ra Thiên Đường cho hắn đi tiếp, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, đem hết tất cả sự thật tuôn ra một tràng.
Một tên tiểu tốt như Hồ Lỗi còn cho rằng mình thật sự có thể cùng Giang Thần đạt thành giao dịch to lớn nào đó, có thể trở thành gián điệp của Giang Thần, bên trong đoàn lính đánh thuê Hôi Cổ nhân cơ hội kiếm bộn tiền. Đùa hả, trung thành là thứ quái gì? Ở cái mảnh đất hoang này căn bản là không tồn tại sự trung thành tuyệt đối, tất cả mọi người đều điên lên vì tồn tại, chứ đừng nói là một tên vô lại vô danh như hắn. . .
Chỉ có điều, tính toán của hắn đã thất bại. Sau khi đưa ra toàn bộ thông tin, giá trị của hắn cũng đã mất hết.
Nói đùa gì chứ, cái đám lính đánh thuê kia đối với Giang thần có ý tốt gì, có thể mang đến cho hắn nhiều thứ tốt đẹp hơn sao?
Vì lẽ đó, trực tiếp xử lí tên do thám này mới là sự lựa chọn sáng suốt. Giang Thần cũng không cần lo lắng những người kia sẽ tìm được mình.
Đương nhiên máu cũng bắn tung tóe lên cả cơ thể Tôn Kiều. Hơi ngẩn người, Tôn Kiều đúng là không có làm ra quá nhiều phản ứng kinh ngạc. Dù sao cô ấy đối với thứ máu tanh này đã thấy quá nhiều, chỉ là nhún nhún vai nói ra.
"Em nói rồi, máu dính trên quần áo rất khó giặt . . . Còn những chuyện như vậy cứ để cho em làm thì hơn."
Đằng sau câu nói mang lại một cảm xúc ấm áp lạ thường, khiến Giang Thần không khỏi cảm động.
Hít sâu một hơi, gạt bỏ đi cảm giác sợ hãi sau khi gϊếŧ người, Giang Thần đóng khóa bảo vệ rồi vứt súng sang một bên.
"Rồi sẽ quen dần."
Trên mặt Tôn Kiều lộ ra một nụ cười, đem súng đặt ở một bên, bước qua thi thể trên đất, đến gần chỗ Giang Thần.
Vắt chéo hai chân lên Giang Thần, Tôn Kiều ôm trầm lấy hắn. Hành động lớn mật này không khỏi khiến Giang Thần cảm thấy có chút kinh ngạc, có chút bối rối. Sự mềm mại áp của bộ ngực ép vào trực tiếp xua tan sự giằng xé trong lòng anh ta.
"Anh sẽ ở lại, có phải không."
Đôi môi đỏ kiều diễm nhưng hơi khô, thở ra khí nóng vào tai của hắn.
"Cô biết rồi?" Đó là bí mật lớn nhất của Giang Thần, cũng là bí mật không thể nào nói ra. Ôm lấy thân thể mềm mại trước mặt, Giang Thần dùng giọng điệu có phần phức tạp hỏi.
"Phụ nữ chúng em rất nhạy cảm." Trong câu nói của Tôn Kiều như có ý giễu cợt, "Anh không thuộc về nơi này, nhưng. . . Em hi vọng anh không bỏ rơi em."
"Tuyệt đối sẽ không." Giang Thần nhẹ nhàng nói, nhưng mang theo tinh thần kiên định.
Một quyết định như vậy đã được đưa ra ngay trong đêm hôm đó.
Đúng, khi mọi chuyện bắt đầu diễn ra, trong đầu Giang Thần chỉ có ý định lấy một lượng lớn vàng bạc ở nơi này, sau đó trở lại hiện thực sống cuộc sống giàu sang phú quý.
Thế nhưng hiện tại dường như mình không còn có thể khẳng định mình không liên quan gì đến thế giới này nữa. . . Giang Thần hơi xúc động nghĩ.
Lo lắng là điều tự nhiên phải có. Hay là có biện pháp nào đó đưa Tôn Kiềuđến hiện đại? Dù sao nơi này cũng không phải là nơi dành cho người sinh sống.
"Em cũng tin tưởng anh."
Câu nói này cùng là xuất phát từ trong tâm thức.
"Nếu như không phải nơi này mùi máu tanh quá nồng, tôi thật muốn ăn m ở đây." Cảm động cùng vui sướиɠ hóa thành ngọn lửa kí©h thí©ɧ thiêu đốt vùng hạ bộ, Giang Thần tàn bạo hé tai Tôn Kiều nói nhỏ.
"Em muốn đi tắm trước."
"Nhưng tôi không muốn buông tay." Giang Thần cười xấu xa vỗ nắm cặp mông mềm mại màu mỡ, thỏa mãn nghe bên tai truyền đến hừ nhẹ.
"Vậy thì ôm chị đi tắm đi." Khẽ cắn vành tai Giang Thần giống như trả thù, bắp đùi thon thả tuyệt mĩ càng sát lại gần, Tôn Kiều dùng giọng điệu mơ hồ thở ra, "Vừa vặn để em kiếm tra xem, thuốc biến đổi gien có khiến bắp thịt của anh cường tráng thêm chút nào không."
Một tiếng gầm nhẹ cùng một tiếng thét kinh hãi.
Trên đất tán loạn áo sơmi, quần jean,. . .
Nước chảy xuống văng tung tóe, kêu lách tách khi va chạm với nền gạch sứ men. Những giọt nước hòa quyện cùng mồ hôi, kèm theo âm thanh yêu kiều chảy dài, phác hoạ lên một khung cảnh tìиɧ ɖu͙©. (Tiếp theo lược bỏ 1 tỷ chữ, ai não to tự đi mà tưởng tượng nhé )
Kèm theo một tiếng kêu dài thật lớn và một tiếng gầm trầm lặng. . .
Thở hổn hển, Giang Thần đỡ lấy bắp đùi nóng bỏng, chậm rãi thả cô xuống mặt đất.
"Xem ra thuốc biến đổi gien không phải hàng giả, chân của em hầu như không chạm đất." Sau một hồi thở hổn hển thưởng thức dư vị cao trào, Tôn Kiều mới quay trở lại trạng thái bình thường. Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve l*иg ngực Giang Thần, Tôn Kiều hướng về phía hắn kiều mị lườm một cái.
Hóa ra bộ ngực phẳng lì đã nảy sinh cơ ngực từ lúc nào không biết. Tuy vậy, thuốc biến đổi gien cường hóa trực tiếp chính là sức mạnh của bắp thịt, chứ không phải hình dáng của cơ bắp. Bì lẽ đó nhìn trên người Giang Thần không có biến hoá quá lớn, nhưng sức bùng nổ và sức bền của hắn cũng vượt xa cơ thể yếu đuối của bản thân trước đó.
"Hài lòng không? Công chúa của anh." Giang Thần nhẹ nhàng ôm lấy eo thon, thích thú vỗ vỗ bờ mông mà cười khoái chí.
"Gọi bổn công chúa là chị." Tôn Kiều nghịch ngợm lắc mình né tránh bàn tay Giang Thần, sau đó kéo khăn tắm khoác lên trên người, "Làm việc chính trước đã."
"Cùng đi ăn tối không?" Giang Thần cười cợt, cũng lấy ra một cái khăn tắm.
"Đương nhiên. Nhưng mà trước đó chúng ta cần phải xử lý xui xẻo bên ngoài kia đã."
Nhìn bóng lưng Tôn Kiều rời khỏi phòng tắm, Giang Thần cười khổ vuốt mũi.
Không e thẹn kể cả có người chết bên cạnh, chuyện này thực sự điên cuồng quá mức.
Xem ra sau này phải kìm chế, phải kìm chế. . .