- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Mạt Thế
- Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
- Chương 22: Đoàn Lính Đánh Thuê Hôi Cổ (2)
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Chương 22: Đoàn Lính Đánh Thuê Hôi Cổ (2)
Lời nói lạnh lẽo của Giang Thần khiến nụ cười của Hồ Lỗi cứng đờ, trông như dở khóc dở cười vậy.
Đúng lúc phát ra câu nói đó, hai chân Giang Thần run lên không theo ý muốn.
Mẹ nhà nó, khiến cho chính mình cũng đau. Giang Thần thầm mắng một tiếng, trên mặt không biểu hiện ra tí nào.
"Đương nhiên, so với bạo lực thì tôi càng yêu thích giao dịch hơn. Dù sao trên bản chất thì tôi là một tên thương nhân. Nếu như anh đồng ý hợp tác, vật này chính là của anh." Một viên đá nhàn nhạt tỏa ra màu tím huỳnh quang được đặt trước mặt Hồ Lỗi, cặp mắt tràn ngập sợ hãi kia dần dần chuyển thành tham lam.
Thứ này ẩn chứa 100 điểm Á Tinh, không thể nghi ngờ khi nó là một khoản tiền lớn ở khu vực này.
"Đương nhiên anh có thể tiếp tục giả vờ, ví dụ như lập một lời thể giả tạo để lừa tôi. Thế nhưng tôi là anh thì liệu tôi có làm vậy?. Ông chủ của anh có cho được nhiều như tôi không? Tôi có thể cho anh, chỉ cần theo tôi làm việc." Giang Thần rất hài lòng mà nhìn biểu hiện trên mặt Hồ Lỗi, rõ ràng kế sách “cây gậy và củ cà rốt” của hắn đã thành công mỹ mãn.
Mọi việc tiếp theo dễ dàng hơn tưởng tượng, Giang Thần rất nhanh đã lấy được thông tin tình báo từ miệng của tên kia.
Quân đoàn đánh thuê Hôi Cổ chủ yếu buôn người và cướp bóc những người sống sót, và đôi khi cung cấp dịch vụ bảo vệ cho một số khách hàng nhất định. Đoàn lính đánh thuê đóng quân ở trường tiểu học thực nghiệm Tùng Giang, tạo một phòng tuyến tương đối vững chắc bằng cách lợi dụng các bức tường bao quanh ở đấy. Đánh chủ ý lên Giang Trần, cũng chỉ là điều ngẫu nhiên. Hai người họ giao dịch ở quảng trường đúng lúc cả đoàn đang đi qua, đội trưởng Chu Quốc Bình loáng thoáng thấy Giang Thần từ trong túi đeo lưng lấy ra một cái đồ hộp, sau đó liền nhìn hắn được mời vào phòng VIP, từ đó động lòng tham.
Đương nhiên, là một người đảm nhiệm trọng trách trưởng đoàn, Chu Quốc Bình cũng không phải là hạng người ngu ngốc. Ra tay ở quảng trường thứ sáu tất nhiên là không thể. Đống xác Roger Gilson phơi ngoài chợ cũng đã giải thích rất rõ ràng hậu quả nếu vi phạm luật lệ. Hơn nữa, bọn họ cũng cần trao đổi nhu yếu phẩm thông qua quảng trường thứ sáu, chả dại gì mà đắc tội với thế lực như vậy.
Tuy nhiên, nếu ra tay bên ngoài thì chẳng có vấn đề gì. Luật của quảng trường cũng sẽ không lọt ra ngoài cánh cửa sắt kia nửa bước. Cái này cũng là một trong những quy định.
Nhìn ba lô căng phồng sau lưng Giang Thần và Tôn Kiều, trong lòng Chu Quốc Bình sôi sục, nhưng vẫn phải để mắt đến họ. Người đến đó trao đổi buôn bán là rất nhiều, nếu chẳng may sút vào tấm sắt, cho dù là đại ca cũng không thể nào cứu được hắn. Trước khi biết được chuyện, Chu Quốc Bình không có vội vã lập ra kế hoạch phục kích, mà trước tiên phái người bám theo cả hai. Một mặt là sợ người chạy mất, mặt khác là tìm hiểu thế lực đứng đằng sau xem có nên đắc tội hay không.
Khi thấy Giang Thần trước tiên đi tiêm vào vắcxin phòng bệnh, sau đó lại đi tới kho vũ khí bổ sung thuốc nổ đạn được, Chu Quốc Bình như mở cờ trong bụng. Xem ra hai người này chỉ là người lẻ loi bên trong vùng đất hoang vắng. Các tổ chức mạnh sẽ không chọn cách đem Á Tinh đi đổi đạn dược, bọn nó thường thường đều sẽ có một cái dây chuyền sản xuất tiên tiến hoặc chí ít là để sản xuất các vật tư tiêu hao này.
Lấy quảng trường thứ sáu làm thí dụ, khu ổ chuột to lớn đó không phải là nơi nuôi nhốt rác rưởi. Chỉ dựa vào khu ổ chuột là đã chiếm đến một phần tư diện tích công xưởng ở quảng trường thứ sáu, các nơi tranh nhau cướp đoạt nguyên liệu từ trong đó, còn trải qua quá trình thay đổi, lấy Á Tinh làm năng lượng có hiệu suất cao. Đem kim loại phế liệu tái chế thành đạn dược, phân hủy protein và chất béo của sinh vật đột biến thành hỗn hợp dinh dưỡng, nuôi trồng và xúc tác cho các mặt hàng xa xỉ như rau quả thông qua khu trang trại hình tháp CNC. . . Muốn tồn tại ở trên mảnh đất hoang tàn này, nếu không tái chế sẽ không thành công, các cấp lãnh đạo ở đây hiểu rõ điều này.
Ngay từ hơn mười năm trước, toàn bộ siêu thị thành phố Vọng Hải đã bị bỏ trống.
Nếu xác định hai người chỉ là những người hoạt động đơn lẻ, Chu Quốc Bình một mặt bắt đầu liên lạc với trụ sở của quân đoán lính đánh thuê Hôi Cổ, mặt khác thì gia tăng theo dõi đối với hai người. Con dê này béo hơn nhiều lần những con dê trước đây hắn đã gặp. Tuy rằng người phụ nữ kia khiến cho Chu Quốc Bình cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng đối với "Khoản tiền kếch sù" trên hai người, Chu Quốc Bình nhất định phải lấy cho bằng được!
Yên lặng nghe Hồ Lỗi đang bị trói dưới đất thành thật, Giang Thần vuốt cằm, rơi vào trầm tư.
"Ha, khà khà, chủ nhân. Ngài xem có phải đã đến lúc, ạch, giao cái Á Tinh kia. . ." Hồ Lỗi ngước mặt hướng về Giang Thần cười hề hề nói, tiêu điểm của ánh mắt tràn ngập tham lam mà nhìn cái viên Á Tinh này.
100 điểm năng lượng! Đã đủ hắn ăn cả đời.
1 điểm năng lượng Á Tinh có thể đổi đến 10 lọ hỗn hợp dinh dưỡng dạng lỏng. Ôi không, còn dùng thêm những thứ nào nữa. Ha ha ha. . . Kể cả tới địa điểm hưởng lạc nổi tiếng nhất vùng đất hoang —— Khách san Tân Duệ, cũng có thể ung dung tiêu xài một tháng! Trong lòng Hồ Lỗi khó có thể kìm nén cảm xúc vui sướиɠ như điên, tuy rằng này viên Á Tinh giờ khắc này vẫn còn nắm ở trên tay Giang Thần.
Nếu người đàn ông kia còn cần mình, mình sẽ không phải chết, hắn còn có thể cho mình rất nhiều rất nhiều thứ tốt. Hồ Lỗi ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, nằm trong lòng người hầu gái tóc vàng, uống. . .
Đồng tử khép lại nhỏ dần khi nhìn vào cái họng súng đen kịt kia.
"Haizzz. . . Ngu đần." Giang Thần thở dài, bóp cò.
Đoàng!
- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Mạt Thế
- Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
- Chương 22: Đoàn Lính Đánh Thuê Hôi Cổ (2)