Thịt tươi đóng hộp. . . Ngay cả những quý tộc sống ở nội thành cũng ăn hầu hết là thịt bò biến dị và các thức rau củ mỗi ngày. Người giao dịch tại quầy lễ tân thậm chí còn nghi ngờ rằng máy quét của anh ta đã sai, bởi vì màn hình thực sự là. . .
Thịt bò tươi có hạn sử dụng là 127 ngày, các chất độc hại đều thấp hơn nhiều so với ngưỡng ăn được. Chất lượng của sản phẩm này —— hoàn mỹ!
Tự bản thân miếng thịt đã là món đồ xa xỉ, nhưng thịt bò tươi mà người đàn ông này mang ra thì. . . Gọi là xa xỉ của xa xỉ cũng không có gì khó hiểu. Thứ này, cơ bản là đã hoàn toàn biến mất từ khi tận thế. Toàn bộ Địa Cầu chỉ sợ cũng không tìm thấy một con bò béo chưa bị đột biến gen. Mặc dù có, chắc cũng chỉ ở phương bắc xa xôi, nơi đó phóng xạ thấp hơn.
Ở quảng trường thứ sáu nói riêng, hoặc toàn bộ khu đất hoang nói chung, đại đa số người không có cơ hội ăn được đồ ăn lành mạnh. Trong trường hợp bình thường, những người sống sót chọn sử dụng hỗn hợp dinh dưỡng để thỏa mãn cơn đói của họ. Những thứ được tạo ra từ mô protein của sinh vật đột biến đương nhiên không thể ngon, chỉ có thể nói là khó nuốt.
Mỗi bữa đều có thể ăn được "Thực phẩm an toàn", toàn bộ đất hoang trên sợ rằng cũng chỉ có Giang Thần có thể xa xỉ như vậy.
Điều kinh hoàng hơn là anh chàng này cho rằng đồ hộp không ngon bằng đồ tươi. .
"Cũng có không ít."
"Mời ngài đến phòng VIP thanh toán, sẽ có nhân viên chuyên môn giao dịch đến phục vụ." Nhân viên giao dịch xông lên Giang Thần khẽ mỉm cười, nhanh chóng thế công việc được rồi thủ tục, chỉ chốc lát sau liền có một ngươi phụ nữ xinh đẹp đi đến Giang Thần bên cạnh.
"Kính mời ngài theo tôi." Nữ nhân viên giao dịch thần bí đi tới bên Giang Thần cười cợt, sau đó xoay người bước thướt tha như đi catwalk đem hai người dẫn về hướng phòng VIP. Sở dĩ phải vào bên trong đó giao dịch, cũng là xuất phát từ biện pháp bảo mật thông tin với khách hàng. Nếu như ở bên trong đại sảnh đem ra một đống đồ quý giá, chỉ sợ người này không có cơ hội đi ra ngoài 100m trong phạm vi quảng trường.
Đẩy cửa gỗ mở ra, một mùi trà thoang thoảng qua. Bàn gỗ cổ điển cùng ghế sa lon bằng da thật, giữa bàn trà đặt một lò hương, bộ ấm sành màu tím rất trang nhã. Nhìn xa thì phòng VIP này có cảm giác như một phòng trà hiện đại.
"Mời vào, thưa ngài." Đứng ở trước cửa, người phụ nữ xinh đẹp khẽ cúi người hướng tay vào bên trong, khe thịt vô cùng hấp dẫn ẩn ẩn hiện hiện trước ngực. Tôn Kiều đứng bên cạnh khẽ híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Không biết vì sao, ánh mắt của nữ nhân viên giao dịch kia lại làm cho hắn sợ hãi, như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Tuy vậy Giang Thần cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân liền tiến vào phòng VIP.
Ngay lúc người thương nhân xinh đẹp chuẩn bị đi vào, đồng thời đóng cửa sau lưng lại, Tôn Kiều cũng thản nhiên bước vào.
Vị mỹ nữ kia nhìn Tôn Kiều bằng một vẻ bất mãn cộng thêm chút ngạc nhiên. Nhưng mà Tôn Kiều không chút khách khí đáp lại ánh mắt đó bằng ánh nhìn đáng sợ.
Nhận thấy ánh mắt sắc như dao cạo từ phía Tôn Kiều, mỹ nữ nhân viên giao dịch không cam lòng bĩu môi, trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép như trước, không nói tiếng nào nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giang Thần đương nhiên không thể biết những chuyện bộc phát trong vài hơi thở này.
Đối với những cuộc giao dịch vượt quá 100 điểm Á Tinh đều phải thực hiện bên trong phòng VIP. Một mặt là xuất phát từ cẩn thận, mặt khác là khiến đám “nhà giàu” lung lay. . . Phòng VIP được liên kết với các dịch vụ đặc biệt, điều này ở thứ sáu quảng trường cũng không phải tin mới gì.
Nữ nhân viên giao dịch "Chuyên nghiệp" sẽ kiếm được tiền “bo” từ những giao dịch đặc biệt. Mà hậu trường phía sau cuộc giao dịch cũng sẽ nhận được sư "Khen ngợi" đặc biệt, theo một ý nghĩa nào đó đây là sự kiện có lợi gấp đôi.
Nhưng mà nếu Tôn Kiều ở đây, tiền boa của nữ thương nhân này đương nhiên sẽ phải tiêu tan.
Trải qua một phen kiểm kê, giao dịch rất nhanh liền kết toán xong. 20 lon đồ hộp với chất lượng vô cùng hoàn hảo, bên giao dịch rất công bằng lấy lấy giá cao với mỗi 50 á tinh một lon. Dù sao những thứ đồ hộp này không chỉ là thực phẩm, coi nó như một món đồ xa xỉ cũng không quá đáng. Tin chắc rằng nếu như cầm những món đồ hộp đưa đến trước mặt những người có tiền, sợ là gấp đôi họ cũng phải mua bằng được.
Đồ khan hiếm là thứ quý giá khái quát lên đạo lí này.
Vì thế, Tôn Kiều trách mắng bên tai Giang Thần không biết bao nhiêu lần. Nhưng anh ta không để ý một tẹo nào, ngược lại còn mừng thầm trong lòng.
Một lon đồ hộp này giá trị có đáng là bao? Nhưng mà, 1 điểm á tinh này có thể sạc, bổ sung 10% năng lượng cho hắn! Như vậy về sau sẽ không cần mạo hiểm để đi ăn trộm điện nữa rồi.
Cuộc trao đổi này nghĩ như thế nào đều không thiệt thòi.