Hồng Hải Dương quyết định tiếp nhận đề nghị của Toàn Húc, hai người cùng nhau đăng ký công ty. Bắt đầu từ đạo cụ mà phát triển.
Công ty trách nhiệm hữu hạn văn hóa truyền thông Húc Nhật Hải Dương vốn đăng ký 800 vạn, Toàn Húc với 560 vạn vốn đăng ký có 70% cổ phần công ty, còn Hồng Hải Dương với 240 vạn có được 30% cổ phần.
Toàn Húc vốn là một người làm kế hoạch, đối với công ty hoạt động không hề xa lạ, 2 người qua bàn bạc đơn giản, định ra phương án phát triển ban đầu cho công ty.
Đương nhiên, phương án phát triển chi tiết phải để sau khi bọn họ tỉnh rượu, hai người liền rời đi.
Toàn Húc về tới phòng, phát hiện đã tới 11 giờ đêm, hắn có chút vội, Minh mạt bên kia đã không còn lương thực, chỉ có Thang Tam nương, Thang Tứ Hỉ và Thang Khâu thị 3 người, cũng không biết có thể kiên trì tiếp không.
Toàn Húc không dám chậm chễ, hắn vội nhớ trong đầu gạo, mì, quần áo, đồ bảo hộ, vì để phòng bị sót, Toàn Húc còn dùng bút ghi lên giấy, đọc thuộc mấy lần. Thẳng tới khi thuộc lòng, Toàn Húc mới bắt đầu xuyên việt.
Đến khi Toàn Húc tỉnh lại, căn đông phòng vẫn như cũ bị các loại đồ chật kín, do nguyên nhân không gian, không ít áo bông mắc ở xà nhà.
Toàn Húc đứng dậy chuẩn bị ra phòng chính xem Tam nương bọn họ. Kết quả, hắn vừa động đậy thì thấy bên ngoài xuất hiện hai người phụ nữ, một người cầm xẻng công binh của hắn, một người cầm một con dao chặt xương.
Hai người phụ nữ chắc là nạn dân ở ngoài khi trước, Toàn Húc không có ấn tượng nào.
"Lão gia, ngài về rồi!"
Nghe cách xưng hô xa lạ này, Toàn Húc vuốt mũi, có chút ngại ngùng nói, "Ân ân, Tam nương đâu?"
"Tam nương ở phòng chính."
Toàn Húc ra khỏi đông phòng, đi về phía phòng chính.
Tới sân mới phát hiện cả cái sân chất đầy củi đã chặt, đặt dựa vào tường rào, chỉnh chỉnh tề tề, trong sân đốt 2 đống lửa, một người nam tử hàm hậu vội đứng dậy hướng về phía Toàn Húc cong người thi lễ.
"Đông gia!"
Toàn Húc nhận ra người này, hắn chính là người đầu tiên vác đại thụ về đổi lấy gạo.
"Ngươi là…"
"Tôi gọi La Thế Minh."
"Được được, ngươi làm việc ngươi đi."
Toàn Húc đầu đầy nghi hoặc, không nói nhiều, đi về phía phòng chính.
Phòng chính lúc này cũng thay đổi, cửa sổ vốn dùng giấy bỏ đi dán lại đã bị tháo xuống, thay bằng hai cánh cửa sổ bằng gỗ mới tinh.
Cửa sổ chắc là vừa làm, vẫn còn màu gỗ thô. Đại môn phòng chính cũng là cửa gỗ mới, nhìn độ dày cũng phải gần 4 tấc.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chỗ cỏ ở phòng chính đều bị dọn sạch, mặt đất không nhìn thấy chút bụi nào, giá bếp bên trong cũng không thấy đâu.
Thay vào đó là 4 hỏa bồn, đang đốt than củi, mặc kệ bên ngoài gió lạnh gào thét, trong phòng vẫn ấm áp như xuân.
Phòng chính trung tâm bày bộ trà kỉ Toàn Húc mang về từ nhà trọ, trà kỉ 2 bên đặt sô pha, phía sau sô pha là tủ quần áo, dùng để làm bình phong. Đằng sau tủ quần áo là giường nệm lò xo, bày chỉnh chỉnh tề tề, Tam nương nằm ở bên trên ngủ say.
Toàn Húc trợn mắt há miệng đánh giá căn phòng, có cảm giác quỷ dị nói không nên lời, nếu có thêm dây điện, đèn điện, đồ điện, chỉ sợ liền thành ngồi nhà bách tính ở quê hắn rồi. Điều làm hắn bất ngờ nhất là, đệm, chăn của hắn, còn cả Thang Tứ Hỉ cùng Thang Khâu thị đều không thấy bóng dáng.
Toàn Húc đang muốn hỏi 2 người phụ nữ bên cạnh thì phát hiện bọn họ đã lui ra ngoài.
Tam nương ngủ rất tinh, nghe tiếng bước chân vội mở mắt, trong tay cầm 2 con dao đa dụng, trông thấy Toàn Húc lập tức phi thân bổ nhào vào Toàn Húc.
"Công tử, cậu tới rồi."
Tam nương ngửi thấy mùi rượu trên người Toàn Húc, vội đi rót một bát nước nóng.
Toàn Húc hiếu kì hỏi, "Sau khi ta đi, nơi này có chuyện gì?"
Tam nương mắt đỏ rồi, rủ rỉ thuật lại. Hóa ra Toàn Húc xuyên việt không lâu, Tam nương liền phát hiện Toàn Húc đã rời đi. Bên ngoài sân còn có 3-40 nạn dân, mắt nhìn chằm chằm, những ánh mắt không có ý tốt kia khiến nàng không có chút cảm giác an toàn nào.
Chỉ là, Tam nương qua một thời gian ngắn suy nghĩ liền quyết định học Toàn Húc, chiêu mộ nạn dân qua làm việc.
Tam nương tuyên bố với đám nạn dân bên ngoài, tướng công nàng đã trở về Đại Danh phủ vận chuyển lương thực, hiện tại trong nhà không còn lương thực, nhưng nàng vẫn cần tuyển người làm việc, làm việc liền đưa tiền công.
Sự tín nhiệm được Toàn Húc sơ bộ tạo nên, chúng nạn dân cũng không có hoài nghi, vì thế mười mấy người qua làm việc, bọn họ tiến vào liền phát hiện căn nhà này quả thực không còn lương thực, chỉ còn chút gia cụ.
Tam nương chỉ đạo đám nạn dân một bên quét nhà, một bên làm cửa mới, cả cửa cổng mới. Đứa con của La Thế Minh tới buổi đêm liền bệnh, vợ hắn gấp tới mức không biết làm sao. Tam nương thấy con của La Thế Minh bệnh chứng giống hệt mẹ nàng, liền lấy thuốc Toàn Húc đem tới, nhớ lại cách Toàn Húc cho mẹ nàng uống thuốc, chia ra mười mấy viên đưa cho La Thế Minh.
Nếu Toàn Húc ở đó, hắn nhất định sẽ sợ tới mức mồ hôi đầy người, người trưởng thành dược lượng so với trẻ nhỏ tuyệt đối không thể như nhau, kết quả Tam nương lại đưa cho con của La Thế Minh gấp đôi số thuốc.
Ai biết rằng, con của La Thế Minh uống thuốc xong lại hi lí hồ đồ một thân mồ hôi, vậy mà lại khỏi rồi.
La Thế Minh cảm kích Tam nương, hắn vốn là điền hộ, liền tự nguyện bán thân làm nô cho Tam nương.
Theo đó cả nhà La Thế Minh không tốn một xu liền trở thành nô bộc của Tam nương.
Tam nương đưa cho La Thế Minh 3 gói mì ăn liền, La Thế Minh ăn mì, mì gói ở hậu thế là đồ vỉa hè, đối với La Thế Minh mà nói đơn giản chính là vị ngon khó có được.
La Thế Minh cả nhà ăn xong mì ăn liền, nước dùng cũng không còn sót, hắn càng thấy mình lựa chọn đúng đắn.
Cùng với việc La Thế Minh bán thân cho Tam nương, những nạn dân khác thi nhau bắt chước. Tam nương không mua lại toàn bộ nạn dân mà chỉ mua 2 người phụ nữ mang theo trẻ nhỏ.
Đương nhiên, Tam nương cũng có tư tâm, 2 người phụ nữ này đều là cùng quê Khởi huyện của nàng, tuy trước kia không nhận biết, Tam nương đối với bọn họ cũng là một loại chiếu cố.
Qua Tam nương nói lại, Toàn Húc liền hiểu ra, hắn bây giờ ngắn ngủi một ngày không chỉ thêm một công ty mà còn ở thời Minh mạt có thêm 7 người nô bộc.
La Thế Minh, vợ La Thế Minh La Hà thị, đứa con 5 tuổi của La Thế Minh La Mãn Phúc.
Tân Phương thị và đứa con gái 9 tuổi Tân Nha Nha.
Hà Lưu thị và đứa con trai 7 tuổi Hà Mao Mao.
Toàn Húc lại hỏi, "Tam nương, bếp trong phòng mang đi đâu rồi?"
"Chuyển sang tây phòng rồi!" Tam nương cười nói, "Mẹ ta cùng Tứ Hỉ, Tân tẩu, Hà tẩu, Nha Nha, Mao Mao bọn họ đều ở tây phòng."
"Ở được sao?"
"Ở được a!" Tam nương cười khổ, "Kì thực có chút chật, nhưng tạm thời cũng không còn cách nào, La Thế Minh La đại ca bọn họ một nhà tổng phải an bài chỗ ở cho họ chứ?"
"Ngày mai chúng ta xây nhà!" Toàn Húc đột nhiên nghĩ tới áo bông mang tới, "Tam nương, theo ta đi xem."
Tam nương cùng Toàn Húc đi về đông phòng, đông phòng cũng lắp xong cửa sổ.
Tam nương thấy đông phòng chất đầy gạo và mì, có cả y phục, liền kinh hô, "A…."
La Thế Minh tưởng xảy ra chuyện gì, xách một cây rìu xông vào đông phòng, thấy đồ đạc trong phòng cũng liền trợn mắt há miệng.
"Nhiều đồ như vậy, hắn làm thế nào chuyển qua đây vậy?" Tam nương đầy bụng nghi vấn, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, trực tiếp nhìn về La Thế Minh nói, "Chuyện này không được nói ra bên ngoài."
La Thế Minh vội gật đầu.
Toàn Húc ánh mắt rơi trên chân La Thế Minh, hắn lúc này đi giày đơn, quan trọng là còn bị lộ ngón chân, hắn vội lật tìm, "Thấy rồi! Cho ngươi, thử xem có vừa chân không."
Toàn Húc từ trong đống đồ tìm được một đôi giày bông bảo hộ, đây chính là giày giải phóng bản dày, vô cùng tiện lợi, 15 đồng một đôi.
"Đa tạ đông gia!" La Thế Minh ôm lấy giày cảm khái, "Đông gia thật là người tốt."
Toàn Húc nghĩ nghĩ lại lấy một kiện áo bông đưa cho La Thế Minh, "La đại ca, ngươi gác đêm, bên ngoài lạnh."
La Thế Minh cảm kích rơi lệ.
Tam nương lại thấy tầng tầng lớp lớp chăn, Toàn Húc lại đưa cho La Thế Minh một bộ. La Thế Minh kích động tới không nói nên lời.
….
Khi Toàn Húc một lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng hẳn.
Ngoài sân chỗ trống, hơn mười người phụ nữ đem theo con nhỏ, vây ở trước cửa, líu ríu nói, "Tam nương, cầu cô mua chúng tôi đi, tôi không cần tiền, cho cơm là được."
Tam nương là một người thiện lương, nàng nhìn những người đàn bà này đem theo con nhỏ, vừa lạnh vừa đói, chỉ có thể cầu Toàn Húc, hắn cũng có chút không nhẫn tâm liền đồng ý.
Thời gian không dài, sân vốn không lớn liền xuất hiện chi chít mười mấy người phụ nữ, thêm trẻ con là hơn 20 người.
Toàn Húc nhìn những người phụ nữ này, trên trán liền xuất hiện một đạo hắc tuyến, "Chết tiệt, chỗ này thành quả phụ tập trung doanh à."