Chương 4: Mì ăn liền dẫn tới huyết án

Thang Khâu thị vừa nằm mộng.

Trong giấc mơ, con gái Tam nương của bà thành công gả cho Toàn Húc, bà nhìn Tam nương một thân áo cưới, khóc đến tê tâm liệt phế.

Tam nương cuối cùng cũng được ngồi kiệu 8 người khiêng, Thang Khâu thị trong lòng trống trải, vô cùng kì lạ.

Chỉ còn lại Tứ Hỉ cùng bà chiếu cố lẫn nhau, bọn họ trải qua một mùa đông lạnh lẽo nhất, cuối cùng đợt tới mùa xuân, bà và Tứ Hỉ dưới ánh mặt trời ấm áp sưởi nắng….

Thang Khâu thị cảm thấy trên người rất nóng, đặc biệt là tâm khẩu, thái dương nóng rát giống như chỉ thiêu đốt ngực bà.

Đúng vào lúc này, một cỗ nhiệt ấm đổ lên chân bà….

Thang Khâu thị cuối cùng cũng tỉnh, bà phát hiện chỉ là một cơn mê, Tứ Hỉ tiểu lên chân bà.

Thân làm mẹ, bà không hề tức giận, chỉ là đột nhiên phát hiện, bà bây giờ không nằm trên đống cỏ, mà là một chiếc đệm, đệm bông trắng tinh sạch sẽ, trên người còn đắp một tấm chăn hoa văn kì quái, chăn cực lớn, cũng cực mềm, khá là ấm.

Tấm chăn này từ đâu tới? .

Tấm chăn này từ đâu tới?.

Thang Khâu thị phát hiện trong phòng không chỉ thêm một tấm chăn, mà còn có một cái bếp lửa ướt nhẹp, trên bếp đặt một chiếc chảo có tay cầm, bọn họ ngủ trước bếp lửa, còn mắc một giá treo, một ấm nước màu bạc, đang đun nước nóng, ấm nước sôi sùng sục phát ra tiếng bong bóng sôi.

Một đống đồ không biết là gì, ném lung tung trên đống cỏ….đây vẫn không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là Toàn Húc về rồi.

Thang Khâu thị vui quá thành khóc, Toàn Húc không bỏ lại bọn họ, không coi bọn họ là sự vướng víu….

Tạ trời tạ đất, Thang Khâu thị vội quỳ xuồng, thành kính cầu nguyện.

Tứ Hỉ cũng tỉnh lại, nó biết mình tè dầm rồi, nó cũng có chút xấu hổ, có chút bối rối, dùng chăn trùm đầu, không dám nhìn thẳng mắt mẹ nó.

Đáng tiếc là Tứ Hỉ nghĩ nhiều rồi. Thang Khâu thị không hề trách Tứ Hỉ, mà vén chăn ra thay quần sạch cho Tứ Hỉ, đồng thời bà cũng phát hiện Tứ Hỉ mặc một bộ y phục vô cùng vừa thân, bộ y phục này vô cùng kì quái, cũng vô cùng dày dặn, chất liệu cực mềm, không phải là chất vải bà từng thấy qua.

Căn bản không khó đoán, đây chắc là của Toàn Húc mang tới. Cũng may Tứ Hỉ tè dầm chỉ ướt quần, Thang Khâu thị cởϊ qυầи Tứ Hỉ ra, chuẩn bị rửa sạch cho nó.

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi".

Bên ngoài truyền lại tiếng Toàn Húc, Thang Khâu thị trên mặt có chút nóng, càng nhiều là bối rối. Chăn ở thời Minh là một vật đáng tiền, khi trước bọn họ lúc chạy nạn, đem của hồi môn của Nhị nương, hai giường chăn mới tinh bị đưa ra cầm đồ, được 5 lạng 3 tiền, nếu không bọn họ cũng không thể sống và vượt qua Hoàng hà, chạy tới Hà Bắc Đại Danh phủ..

Thế nhưng hiện tại tấm chăn nhìn vô cùng mới này đều bị Tứ Hỉ tiểu lên rồi, nên nói với Toàn Húc thế nào đây?.

…...

Toàn Húc vô cùng hưng phấn, hắn đem đĩnh vàng trong hũ nhét vào balo, hơn 100 đĩnh vàng, tuy nhét vào trong xong rồi, nhưng lúng túng là Toàn Húc không cách nào cõng lên được.

Tam nương cẩn thận hỏi, "Công tử, hay là chúng ta lại đem chỗ vàng này chôn xuống?".

"Không cần".

Toàn Húc cười nói, "Có chỗ vàng này, ta có thể thêm chút gia cụ cho bọn cô, lại mua chút lương thực, mùa đông này dễ qua rồi".

Tam nương gật đầu.

Toàn Húc chỉ chỗ đất mặt nói, "Lại chôn xuống" .

Tam nương vô cùng nghe lời, lấy xẻng công binh, xoay thành hình cái thuổng, đẩy đất vào trong vò, trên đất vẫn còn vết lõm xuống.

Toàn Húc nghĩ nghĩ, "Vậy đi, cô đi lấy chút cỏ lại đây".

Nhìn Tam nương rời đi, biến mất ở trong tầm mắt. Toàn Húc tập trung tinh thần, đầu nghĩ tới chỗ đĩnh vàng, sau đó lại bắt đầu niệm chú, "Thần a, đưa ta ra khỏi chỗ này.".

Một khắc sau, giống như ngân quang lóe lên, dù là ban ngày đạo ngân quang ở trung tâm vòng xoáy cũng tối đen như mực.

Toàn Húc liền hôn mê….

Đợi khi tỉnh lại, hắn liền xuất hiện ở trong nhà trọ, dưới chân đặt cái balo khổng lồ, trong balo đương nhiên là đĩnh vàng lấp lánh..

Trong phòng có cân điện tử của chủ nhà, Toàn Húc đặt chỗ vàng lên trên, qua cân sơ lược, hơn 100 đĩnh vàng tổng lượng đạt tới 184 kg, 368 cân..

Chẳng trách Toàn Húc không cõng được.

Toàn Húc đánh giá căn phòng, đúng như dự đoán, phòng bếp thiếu đi bộ dao nổi tiếng, cũng thiếu một chiếc chảo..

Toàn Húc nghĩ, mình đột nhiên rời đi, Tam nương và Tứ Hỉ khẳng định sẽ gấp…...

Lại nghĩ lại, nếu mình không về thời Minh mạt, chỉ dựa vào 184 cân vàng này, chẳng phải lại quá đẹp sao? .

1 gam vàng chính là 380, dù chỗ vàng lai lịch bất minh này không bán được giá thị trường, bán 350 chắc không thành vấn đề, vậy chẳng phải là hơn 6 ngàn vạn? .

Toàn Húc lấy trong tủ lạnh một lon nước ngọt uống một ngụm, bắt đầu do dự. Có hơn 6 ngàn vạn, không phải là có thể chứng minh với phụ thân, mình còn mạnh hơn ông? Không cần bị ông an bài, vẫn có thể sống ra ngô ra khoai? Toàn Húc lần đầu sinh ra đau khổ tuyển chọn.

Nhưng, chỉ cần nghĩ tới Tam nương cùng Tứ Hỉ, cả Thang Khâu thị, Toàn Húc có chút không nhẫn tâm. 3 người họ tại Minh triều thời đại hắc ám người ăn người, sao có thể sống tiếp?.

Toàn Húc lấy bút ghi lại mình từ nhà bếp lấy đi dao và chảo, những thứ này nên trả lại chủ nhà, Toàn Húc lại quyết định chuyển đi chút đồ từ nhà trọ.

Ví như, giường nệm lò xo bằng gỗ nhập khẩu tự nhiên trong phòng ngủ chính, đơng nhiên còn có sofa cùng trà kỉ bằng gỗ hồng mộc ngoài phòng khách, phải rồi, có chảo rồi, còn chưa có bát, thớt, quan trọng nhất là không có lương thực….

Nghĩ tới đây, Toàn Húc không bắt đầu xuyên việt, mà chạy ra ngoài siêu thị bên ngoài khu nhà, thấy trong ví còn có hơn 1000 tệ, Toàn Húc bèn mua một bao gạo 50 kg, 1 bao bột mì, dầu uối tương dấm các loại, lại một một đống rau củ, hoa quả cùng thịt, còn mua một con gà.

Tiêu hết 50 tệ, tìm một người chạy vặt, giúp mình đem những thứ này mang ra, tất cả đều đầy đủ, Toàn Húc mới bắt đầu xuyên việt.

Khi Toàn Húc một lần nữa quay lại phòng bên phải, Tam nương không ở trong phòng, đương nhiên Toàn Húc cũng bị dọa cho một trận, cả căn phòng rộng khoảng hơn 50 m2 bày ra những thứ Toàn Húc mang tới, một cái giường lớn, một bàn trà kỉ, gia cụ bằng gỗ hồng mộc, còn có rau, hoa quả, nồi niêu xoong chảo, dầu muối tương dấm các loại.

Toàn Húc đang chuẩn bị gọi Tam nương qua giúp, phòng chính lại truyền tới tiếng Thang Khâu thị quát mắng Tam nương.

Đương nhiên, do Thang Khâu thị nói ngữ âm Hà Nam, vừa nhanh vừa gấp, Toàn Húc căn bản nghe không hiểu.

Tam nương cúi đầu, hai tay mân mê vạt áo.

Toàn Húc tuy nghe không hiểu, nhưng cũng biết chỗ vàng lớn như vậy bị mình mang đi, xuất phát từ nhân tính suy nghĩ, Thang Khâu thị hoài nghi mình không cáo mà biệt, cũng là nhân chi thường tình.

Toàn Húc không bóc trần ra, làm như không nghe thấy, lớn tiếng nói, "Tam nương, Tam nương, qua đây giúp!".

Thang Khâu thị hơi ngây ra, Tam nương chạy nhanh ra bên ngoài, lập tức bổ nhào vào lòng Toàn Húc, Tam nương mới ủy khuất khóc rống lên.

"Cậu đi đâu rồi, tôi còn tưởng không gặp lại cậu nữa".

Bất tri bất giác, Thang Tam nương đối với Toàn Húc sinh ra một sự quyến luyến thật sâu nặng. Toàn Húc chỉ vào đống đồ trong phòng nói, "Đương nhiên là đi mua đồ rồi, chỗ này cái gì cũng không có, chúng ta sống tiếp thế nào?".

Thang Khâu thị tự nhiên không tin Toàn Húc nói xằng, bà cảm thấy đứa con gái này nuôi không rồi, còn chưa gả đi, đã bắt đầu hướng ra bên ngoài rồi, sau này còn ra làm sao.

Phòng bên phải bày đầy các loại đồ vật, đặc biệt khi nhìn những thứ này, Thang Khâu thị nói không lên lời. .

Tam nương thực ra không nói thực với Thang Khâu thị, nàng nói với Thang Khâu thị đào được vàng, nhưng không nói bao nhiêu.

Kì thực Thang Khâu thị căn bản không hề thấy qua đĩnh vàng, chỉ biết một lạng vàng có thể đổi được 2 lạng bạc, nhưng theo năm ngoái hạn hán phát sinh, giá lương thực càng ngày càng cao, 8 lạng bạc thực ra không mua được bao nhiêu thứ, nếu là gạo thì có thể mua được hơn 4 thạch một chút.

Thang Khâu thị thấy trong phòng giường lớn cùng những thứ kì quái kia, giống như hiểu ra cái gì.

Bà tuy rằng bệnh cũ vừa đỡ, thân thể căn bản không sử ra được lực khí, cũng không kéo dài vấn đề vàng, mà cùng Tam nương thu dọn đồ đạc.

Toàn Húc kì thực không nghĩ tới cùng 3 người Tam nương bọn họ sống lâu dài cùng nhau, chỗ đồ này kì thực đều là chuẩn bị cho 3 người họ, nhưng Thang Khâu thị thì thấy Toàn Húc chắc là quý công tử giận dỗi gia đình, hoặc hắn căn bản không nghĩ tới cùng Tam nương cưới hỏi đàng hoàng, mà là nuôi ở bên ngoài làm ngoại thất.

Đây cũng là mệnh, rốt cục thời đại này kết hôn vẫn phải chú ý môn đăng hộ đối, Toàn Húc trong nhà tuyệt đối không đồng ý hắn tìm một người lai lịch bất minh về làm vợ.

Thang Khâu thị lại bắt đầu oán trách Tam nương, "Tam nương, con không nên để bếp ở phòng chính".

Tại thời Minh, phàm là người có thân phận, ở căn nhà nào, đều có chú ý rõ ràng, người già trưởng bối thông thường đều ở phòng bắc cũng là phòng chính, trưởng tử ở phòng phía đông(bên trái), thứ tử ở phòng bên phải.

Tuy tòa nhà này bố cục đơn giản, chỉ có 9 gian phòng, dù Toàn Húc không ở phòng chính, cũng nên ở phòng phía đông.

Tứ Hỉ vô cùng hiếu kì, chỗ này nhìn ngắm, chỗ kia sờ soạng.

Thang Khâu thị cẩn thận hỏi, "Chiếc giường này, chuyển vào phòng chính sao?".

Toàn Húc không nghĩ cái gì, hắn gật đầu nói, "Cũng được".

Cũng may chiếc giường gỗ tự nhiên này có thể tháo lắp, Tam nương lấy chổi quét sạch phòng chính phía đông, chỗ cỏ kia cũng không nỡ bỏ đi, chỉ chất vào phía tây.

Toàn Húc tháo đầu giường, ván giường ra, sau đó chuyển tới phòng chính bắt đầu lắp.

Thang Khâu thị cũng không giúp được gì, quan trọng là bà cũng không hiểu, nhưng bà trông thấy thịt và rau liền bảo Tứ Hỉ giúp bà làm rau, thực ra rất nhiều rau Thang Khâu thị không nhận được, càng không biết làm thế nào, bà rửa mấy củ cà rốt, đem thái hạt lựu, đun cùng gạo trong nồi.

Tứ Hỉ trước mặt Thang Khâu thị biến thành ngoan ngoãn vô cùng, đi theo nhóm lửa.

Thang Khâu thị lấy dao cắt một miếng thịt nhỏ từ chỗ thịt Toàn Húc mua về, chuẩn bị xào với rau.

Toàn Húc và Tam nương mất đúng 1 tiếng đồng hồ mới lắp xong giường. Toàn Húc tuy không phải một người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng chăn đệm của hắn Tứ Hỉ và Thang Khâu thị ngủ qua, hắn cũng không cần nữa, Toàn Húc lần này chuẩn bị càng đầy đủ, còn có một bộ chăn đệm mới tinh.

Tam nương ngoan ngoãn trải giường xong, lần đầu tiên nàng thấy giường nệm lò xo loại này, vô cùng hiếu kì, ở trên giường lăn lộn, cười vô cùng vui vẻ.

Toàn Húc lại đem tủ quần áo, trà kỉ cùng sô pha chuyển vào, cứ như vậy, cả căn phòng liền có chút chật chội nhưng lại có hình dạng của một căn nhà.

Thế nhưng vấn đề là, khói bếp dày đặc khiến người ngột ngạt, Toàn Húc không thể không nói, "Đợi làm cơm xong, chúng ta chuyển bếp qua phòng tây".

Tam nương còn chưa nói gì, Thang Khâu thị đã cười nói, "Nên thế".

Toàn Húc thấy khắp nơi đều là đồ hộp, còn có giấy đóng hộp, Tam nương và Thang Khâu thị còn có Tứ Hỉ không biết chữ, bọn họ không biết chữ cũng không sao, nhưng những người triều Minh biết chữ cũng không ít.

Nghĩ tới đây, Toàn Húc vội xé bỏ giấy dán hộp trên những hộp cơm, đồ hộp, nắp hộp ném vào lửa, hủy thi diệt tích.

Đặt cơm lên trên bàn, Toàn Húc rửa tay nói, "Để ta làm cơm".

Tam nương đang muốn nói gì, Thang Khâu thị liền nháy mắt với Tam nương. Thang Khâu thị và Tam nương tuy đều biết làm cơm, nhưng bọn họ đều làm cơm gia đình nhà nông bình thường, vì thế không thể bày ra.

Thang Khâu thị nhìn sô pha trong phòng, thấy chắc là dùng để ngồi, chỉ là nàng nhìn lại quần áo bẩn trên người lại không dám ngồi xuống, sợ làm bẩn.

Toàn Húc giờ mới phát hiện, lúc này Thang Khâu thị vẫn mặc bộ quần áo đơn bạc bẩn thỉu kia, liền chỉ vào chỗ quần áo và thuốc tối qua vừa mang về, "Tam nương, lấy chỗ quần áo này cùng dì thay đi, phải rồi, trong ấm trà có nước nóng, có thể đi phòng tây giặt đơn giản một chút".

Tam nương gật đầu. Thang Khâu thị cũng đi theo vào phòng tây.

Toàn Húc mới bắt đầu làm cơm, chỉ là trừ nấu mì gói, món duy nhất hắn biết làm chính là trừng gà xào cà chua. Chỗ thịt và rau khác đều là hắn chuẩn bị cho Tam nương, tùy bọn họ ăn, mình ăn vẫn phải theo khẩu vị của mình.

Cháo nấu xong, Toàn Húc cũng không bắc nồi, đặt luôn vào trong chảo, lấy một cái chảo khác rửa xong, cho dầu vào chảo rồi đập trứng gà.

Tứ Hỉ chưa thấy qua cà chua, thấy Toàn Húc cắt cà chua liền nuốt một ngụm nước miếng.

Toàn Húc thực ra khá thích đứa nhỏ Tứ Hỉ này, nhìn tuổi chắc là mấy đứa quỷ nhỏ thời hậu thế, nó vô cùng hiểu chuyện, hơn nữa tuyệt đối không ương bướng.

Toàn Húc đưa cho Tứ Hỉ một quả cà chua chưa thái, "Ăn đi".

Tứ Hỉ há miệng cười hàm hậu, một bên đun lửa một bên ăn cà chua.

….

Thang Khâu thị ở tây phòng. Bà cũng là một người chịu khó, dùng nước nóng lau người, thay bộ áo giữ nhiệt màu đen, dùng dầu gội Toàn Húc đem tới để gội đầu, cảm thấy vô cùng dễ chịu.

"Tam nương".

"Dạ".

"Con với hắn cái kia chưa?".

"Cái gì….".

"Cái đồ chết bầm này".

Tam nương bừng tỉnh đại ngộ, một mặt xấu hổ, "Không, tối qua con….".

"Phải nắm chắc, tuy còn không làm được chính thê, làm ngoại thất nếu có một nam nửa nữ sau này ăn uống cũng không phải lo rồi".

Tam nương nhìn thân thể đơn bạc của mình, đặc biệt nhìn bức tranh trên áo giữ ấm, mĩ nữ kia thân thể lồi lõm đủ cả, mà mình cái gì cũng không có.

Thang Khâu thị lại đem chiếc quần bị Tứ Hỉ tè dầm ra giặt, treo ở trong tây phòng hong khô, sau đó mới về phòng chính.

"Ăn cơm thôi".

Toàn Húc ăn một bàn đầy trứng gà xào cà chua.

Trứng gà Thang Khâu thị đã thấy qua, nhưng chưa hề ăn qua trứng gà xào.

Tam nương ban đầu còn ngượng ngùng, nhưng Toàn Húc thành thật chân thành bảo nàng ăn, nàng liền ăn như rồng như hổ, ăn tới miệng đầy dầu.

Chỗ chảo này phân lượng vốn không đủ, nấu cháo 4 người mỗi người một bát liền thấy đáy. Tứ Hỉ cùng Tam nương thực không hề ăn no.

Toàn Húc lại lấy ra mì gói, đây là món tiện tay nhất của hắn, cho dầu vào trong chảo, rồi đập 4 quả trứng, đợi khi trứng chuyển vàng rồi cho ít nước vào.

Đợi nước sôi, Toàn Húc liền cho mì gói vào chảo, một lúc cho 5 gói, cho gói gia vị vào, chẳng mấy chốc liền tỏa ra hương vị mê người.

Vậy nhưng Tam nương và Tứ Hỉ còn chưa kịp ăn, bên ngoài lại truyền tới từng trận xoàn xoạt tiếng bước chân, tiếng chân vô cùng hỗn loạn, nghe ra chắc không ít người.

Toàn Húc vội lấy xẻng công binh ngoài cửa, Tam nương cũng lấy hai con dao đa dụng, theo Toàn Húc ra ngoài cửa.

Qua bức tường nhỏ thấp, Toàn Húc thấy bên ngoài tối thiểu cũng có khoảng 2-30 nạn dân y phục lam lũ, nam nữ già trẻ đều có, còn có mấy đứa nhỏ, những nạn dân này mặt đầy vết bẩn, da bọc xương, ai ai cũng lộ ra ánh mắt như sói đói.

Mấy ngày này Toàn Húc bọn họ cũng không đốt lửa, chỉ là vừa đốt lên nấu mì, đã dẫn đám người đói này tới..

Cũng may ngoài sân Tam nương chế ra một cái cửa gỗ đơn giản, tuy không đủ kiên cố, tối thiểu bọn họ cũng không xông được vào.

Toàn Húc nhìn về phía đám người, có chút khẩn trương hỏi, "Bọn họ làm gì?".

"Làm ơn cho chút gì ăn đi".

Đám người mồm năm miệng mười, trong đó còn có thêm cả tiếng trẻ con khóc.

Toàn Húc nhìn theo hướng phòng chính, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, phụ cận không hề có bóng người, cự ly gần nhất tụ tập nạn dân chính là tòa phá miếu kia, chỉ là căn nhà này cách tòa miếu khoảng nửa tiếng lộ trình.

Bọn họ hôm nay nổi bếp lửa, khói bay ra, bên ngoài mấy dặm đều trông thấy, đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là Toàn Húc lúc làm trứng gà xào cà chua, mùi vị theo gió bay rất xa.

Toàn Húc đương nhiên có đồ ăn, nhưng chỗ đồ này không thể lộ ra, nếu không đám nạn dân này lập tức xông vào cướp sạch trơn.

Đám nạn dân một bên kêu gào, một bên đẩy tấm cửa gỗ đơn giản kia, tấm cửa chỉ chực đổ xuống, khẳng định chống không được bao lâu.

Toàn Húc tuy không hiểu thời Minh mạt, nhưng hắn từ trong mắt đám nạn dân thấy được sự tham lam, còn có sự hưng phấn.

Làm sao đây?.

Làm sao đây?.

Toàn Húc đầu óc nhanh chóng chuyển động, hắn có thể không cần lo lắng, tùy thời có thể qua xuyên việt, trở về thời hiện đại, hắn có thể đi, quan trọng là Tam nương và Thang Khâu thị, cả Tứ Hỉ bọn họ phải làm sao?.

Tam nương có chút khẩn trương, nàng giơ tay nắm lấy cánh tay Toàn Húc, hiển nhiên Tam nương bị đám người bên ngoài dọa sợ.

Càng khiến Toàn Húc đầu to như cái đấu là, từ phía xa lờ mờ thấy chút nạn dân chạy tới. Theo thời gian trôi đi, nạn dân càng ngày càng nhiều.

Đừng nói Toàn Húc biết võ công, dù hắn biết, song quyền khó địch tứ thủ, mãnh hổ khó chống lại bầy lang, nạn dân nhiều như vậy, hắn có thể làm sao?