Chương 1: Năm nguyên Sùng Trinh đại danh phủ

Đời người có 8 9 phần không được như ý.

Ví như Toàn Húc.

Hắn đang làm kế hoạch tuyên truyền trong một công ty điện ảnh ở Bắc Kinh, kiếm được tiền công không phải quá cao (15k), làm một công việc phải vắt kiệt trí óc, lại còn bị cấp trên chê cho tơi bời.

12h đêm, cả cái công ty chỉ còn lại một mình hắn tăng ca viết bản kế hoạch.

Cuộc sống cứ như vậy, nếu không thể phản kháng, thì thử hưởng thụ.

Gia cảnh của Toàn Húc kì thực cũng không tính quá kém, quê nhà tuy rằng 4 phía thành thị, thân làm con một, còn có một căn nhà đứng tên, quan trọng là, không phải là ngôi nhà, mà là cả một tòa nhà..

6 tầng, 48 phòng, tổng diện tích 1 vạn 2.

Dù cho hắn không làm gì, nằm ở nhà thu tiền thuê, vẫn có thể sống cực kì thoải mái..

Tuy vậy, hắn lại là một người biết suy nghĩ, hắn cho rằng, không dựa vào cha mẹ vẫn có thể lăn lộn được không đến nỗi nào.

Toàn Húc đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa viết bản kế hoạch.

"A…".

Cuối cùng cũng viết xong bản kế hoạch chết tiệt, Toàn Húc lấy điện thoại xem một chút thời gian, đã tới 3 giờ sáng..

Hắn duỗi duỗi eo, than thở cam chịu, "Thần a, cho ta rời khỏi chỗ này!".

Ý niệm này của Toàn Húc vừa mới hiện lên, chân tay hắn liền lập tức không nghe điều khiển nữa.

Giống như định thân pháp vậy, tay giống chân, thậm chí liền mắt cũng không thể nào chuyển động, điều này khiến hắn cực kì khẩn trương, hoảng sợ, bất lực…..

Hắn muốn kêu lớn cứu mạng, vô cùng đáng tiếc, miệng của hắn lại không phát ra được bất kì thanh âm nào.

Trần thạch cao ở công ty bỗng dưng trở thành một bầu trời mênh mông.

Cả bầu trời giống như sụp xuống, chỉ một lát, khu vực làm việc rộng hơn 1000 mét vuông đều biến thành một mảnh ngân quang.

Ngân quang giống như nước bắt đầu chuyển động, tốc độ ngày một nhanh, thành một vòng xoáy cực đại, ở trong vòng xoáy là một mảnh tối đen.

Ngay sau đó, khắp cơ thể hắn liền bắt đầu sáng lên, giống như đèn điện vậy, phát ra ánh sáng màu lam vô cùng đáng sợ.

Trong khi đó, thân thể của hắn giống như mất đi lực hấp dẫn, bắt đầu trôi nổi, chầm chậm bay lên, đặc biệt là vòng xoáy màu bạc kia, sinh ra hấp lực cực lớn, đem hắn hút vào.

Toàn Húc dị thường sợ hãi, đầu óc bắt đầu mất đi ý thức, mất đi ý chí, cuối cùng trở nên hôn mê.

…..

"Lạnh, lạnh, thật lạnh!".

Toàn Húc bị lạnh làm tỉnh, hắn mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Căn phòng cũ nát này diện tích cũng không nhỏ. Nhà chính diện tích khoảng 130 m2, 2 phòng trái phải khoảng 60m2 mỗi phòng, đặc biệt là sân, thế nào cũng phải 3-400m2.

Điều khiến Toàn Húc nghi hoặc là, loại nhà tạo nên từ bùn đất và rơm rạ này, dù cho quê hắn ở nông thôn, cũng đã sớm biến mất .

Càng khiến Toàn Húc mơ hồ, nhìn mức độ ăn mòn của vách đất, giống như chưa được mấy năm, đặc biệt là xà nhà, dùng gỗ tùng to bằng khoảng miệng bát mà thành, chất liệu hết sức tỉ mỉ, rõ ràng là không được mấy năm.

Điều khiến Toàn Húc bất ngờ nhất là, cửa nhà và cửa sổ đều bị hung hăng phá bỏ, trong phòng vẫn còn sót lại chút tàn dư.

Trên mặt đất trải cỏ kho, có có nhân ảnh rõ ràng, còn có một đống tro vừa cháy qua.

Đối mặt với cảnh tượng quái dị, Toàn Húc có chút khẩn trương.

Toàn Húc không có Toàn Húcời gian suy nghĩ việc khác, hắn biết nếu vẫn lạnh như vậy, hắn liền hoàn toàn bị đông cứng.

Phía sau vẫn là balo của hắn, hắn cởi bỏ balo, có chút thất vọng, balo không hề có quần áo mà hắn muốn, chỉ có mấy hộp cơm tự sưởi, một túi bánh mì.

Đây là bữa khuya hắn chuẩn bị để tăng ca, vì siêu thị khuyến mãi nên hắn mua luôn một lúc 10 hộp.

Kiểm tra lại một chút, ví tiền, thẻ ngân hàng, điện thoại đều còn.

Chỉ đáng tiếc, điện thoại không hề có tín hiệu.

Toàn Húc thấy khó hiểu, Trung Quốc vẫn còn nơi không có mạng sao?.

Hắn rút từ trong túi ra máy lửa và nửa bao Tử Vân, hút một hơi, đốt cỏ kho lên.

Hắn một bên châm lửa, một bên run cầm cập mở ra một hộp cơm tự làm nóng.

Đó là một hộp rau mai khấu nhục.

Hắn cho nước vào hộp, sau đó đem túi tự làm nóng thả vào nước, lại bỏ cơm lên trên, sau đó bóc màng bọc ra, đem rau mai khấu nhục đặt lên trên cơm.

Cơm tự nóng rất nhanh liến bốc khói nghi ngút.

Toàn Húc nhìn theo làn khói, làm sao cũng không nghĩ ra, mình tại sao lại xuất hiện ở nơi xa lạ này.

Đây là đâu?.

Toàn Húc ăn cơm, một bên suy nghĩ.

"Rắc rắc".

Tiếng cây gẫy đột nhiên hiện lên, dọa Toàn Húc một trận, hắn vội ngẩng đầu thì thấy ngoài cửa xuất hiện một người thiếu niên.

Càng bất ngờ hơn là người thiếu niên này mặc một bộ áo cổ tròn thứ dân thời Minh.

Thiếu niên rất gầy, trên người rất bẩn, y phục không nhìn ra được màu sắc ban đầu, hai tay đen sì, cơ hồ nhìn không ra màu da ban đầu, trên mặt một đống vết bẩn, chỉ là một đôi mặt dị thường sáng sủa.

"Hai….".

Đúng lúc Toàn Húc định hỏi thiếu niên đây là chỗ nào, người thiếu niên liền bắt lấy balo của hắn, chạy ra bên ngoài.

"Ai da!".

Toàn Húc nháy mắt hiểu ra, hắn gặp cướp rồi.

Tuy nói balo của hắn không có thứ gì quá đáng tiền, nhưng bên trong vẫn còn ví của hắn, trong ví có chứng minh thư, thẻ ngân hàng, còn có chìa khóa xe đạp điện, chìa khóa nhà, đương nhiên còn có 2000 tệ hắn vừa lấy.

Nếu không có balo kia, Toàn Húc chỉ còn tính còn một tòa nhà rồi.

Toàn Húc vội vàng đuổi theo.

Thiếu niên tuy rằng động tác mẫn tiệp, nhưng so với Toàn Húc vẫn chậm hơn một chút, khi thiếu niên chạy được khoảng 100m thì bị Toàn Húc đuổi kịp.

Toàn Húc đạp về trước một cái, thiếu niên liền ngã nhào vào đám tuyết.

Toàn Húc cưỡi lên thiếu niên, dứ dứ nắm đấm, "Con mẹ ngươi, liền tiểu gia cũng dám cướp…".

Thiếu niên liền oa oa khóc lên.

Toàn Húc cuối cùng vẫn không hạ nắm đấm xuống, "Khóc cái gì! Không cho khóc! Nói, vì sao cướp balo của ta?".

Người thiếu niên một bên nức nở, một bên nhìn trộm Toàn Húc, "Ta 3 ngày không ăn rồi.".

"Ngươi tên là gì?".

Thiếu niên một bên lau nước mắt, một bên giãy dụa, "Tôi gọi là Tam nhi".

"Ngươi từ đâu tới?".

"Hà Nam".

"Sao lại tới chỗ này?".

"Ở nhà đại hạn, không có gì ăn, chạy nạn tới đây".

Toàn Húc hơi ngây ra.

Trò này có chút quen, hắn nhớ ra rồi, đây không phải là trò của đám lừa đảo trên tivi vẫn dùng sao?.

Hắn thử dò hỏi, "Cha ngươi chết rồi? Mẹ ngươi bệnh rồi? Ngươi còn có một người đệ đệ?".

Tam nhi mặt hiện kinh ngạc, "Làm sao ngươi biết?".

Toàn Húc bừng bừng đại nộ, "Ngươi còn hỏi ta làm sao biết? Ngươi còn không nói thực, có tin ta đánh chết ngươi?".

Tam nhi gấp rồi, "Ta nói đều là thật".

Toàn Húc nhảy xuống từ trên người Tam nhi, "Đứng dậy, đưa ta đi xem mẹ ngươi, còn có đệ đệ ngươi nữa".

Tam nhi kinh hô, "A?".

Toàn Húc đá Tam nhi một cái, hung ác nói, "Nếu ngươi nói nửa câu dối trá, ta vặt đầu ngươi!".

Toàn Húc dưới sự dẫn đường của Tam nhi, ven theo đường nhỏ đi tới một căn nhà hầm .

Tam nhi một câu cũng không nói, đi vào nhà hầm.

Đây là một tòa làm bằng gạch nung, đã đổ mất một nửa, nửa còn lại tại một góc có thể miễn cưỡng tránh gió, có một đống cỏ tranh, trong đó nằm một người phụ nữ gầy yếu.

Nữ nhân đầu tóc tán loạn, còn có một nam hài, bọn họ ăn mặc đều giống người cổ đại.

Một ý nghĩ đáng sợ dâng lên đầu Toàn Húc, lẽ nào xuyên việt rồi?.

Nam hài nhìn thấy Tam nhi, hư nhược kêu lên một tiếng, "Tỉ.".

"Tỉ!".

Toàn Húc ngây ra, "Ngươi là nữ hài?".

Tam nhi đi về phía đệ đệ, đầu cũng không quay lại, "Không giống sao?".

"Thực không nhìn ra!".

Tam nhi, đáng ra phải là Tam nương.

Tam nương ngồi xổm xuống nhìn người phụ nữ, "Mẹ?".

Người phụ nữ đang nằm hàm hồ đáp lấy một tiếng.

Tam nương duỗi tay sờ trán mẹ, "Mẹ đỡ hơn chưa?".

Người phụ nữ vẫn rêи ɾỉ mấy tiếng, không nghe được nói những cái gì.

Toàn Húc cuối cùng nhìn thấy một khuôn mặt không có chút huyết sắc nào, lập tức bị dọa một trận.

Tam nương nhìn phía Toàn Húc, "Ta không lừa ngươi".

"Ta biết", Toàn Húc nhìn ngôi phá miếu, "Chỗ này quá nát, không chắn được gió, chi bằng đi bên kia, tốt xấu gì cũng có 4 bức tường".

Tam nương ôm đệ đệ ngập ngừng một lúc, chầm chậm gật đầu.

Ngoài đồng ý với Toàn Húc, Tam nương không biết thế nào mới phải.

Tòa nhà hầm nát này, đã lung lay chực đổ, lúc nào cũng có thể sụp xuống. Lỡ như…..

Hậu quả không thể tưởng được, không phải Tam nương không hiểu nhân tâm, trên thực tế bọn họ ngoài mạng ra thì không còn một thứ gì có thể khiến người khác lấy được rồi..

Toàn Húc cõng lấy mẹ của Tam nương. Người phụ nữ này nhẹ vô cùng, giống như chỉ có 6-70 cân vậy, cơ hồ da bọc xương.

Tam nương ôm lấy đứa trẻ, xách một túi vải màu đen, không biết bên trong có những gì..

Từ căn nhà cũ nát, Toàn Húc lại một lần nữa châm lửa.

Đứa trẻ đột nhiên nhìn thấy ở trên mặt đất hộp cơm Toàn Húc ăn thừa, bên trong còn lại chút cơm hắn ăn thừa lại, đứa trẻ liền duỗi tay cầm lấy cơm đã đông cứng, đưa lên miệng nhai.

Cơm vào trong miệng, nó dường như nghĩ tới điều gì, đem cơm đưa tới miệng của mẹ, "Mẹ, ăn đi".

Người phụ nữ ở bên cạnh đống lửa, hồi phục chút thể lực, lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng, "Tứ Hỉ ăn đi, mẹ không đói".

Toàn Húc nhìn về phía mẹ con, có chút cảm khái, đứa nhỏ thật hiểu chuyện.

Hắn vội lấy túi bánh mì từ trong balo ra, bánh mì nhìn lớn vô cùng, kì thực cũng không có bao nhiêu, hắn chia bánh mì thành một nửa đưa cho Tứ Hỉ.

Tứ Hỉ lập tức ăn ngấu nghiến. Đột nhiên, Tứ Hỉ ho khan một trận, thì ra ăn nhanh quá nghẹn rồi.

Tam nương thỉnh thoảng vỗ lưng đệ đệ, bánh mì không như những thứ khác, gặp nước dễ tan. Tứ Hỉ cảm thấy đỡ hơn một chút, lại tiếp tục ăn bánh mì.

Tam nương thấy Tứ Hỉ ăn ngấu ăn nghiến, gian nan nấc nghẹn.

Toàn Húc cười cười. Hắn lấy cơm tự nóng từ trong balo ra nói, "Đậu chiên dưa chua, thịt hầm nấm hương, thịt xào ngư hương, rau mai khấu nhục, gà sốt cà ri ngươi thích món nào?".

Tam nương mặt đầy mờ mịt.

Toàn Húc bóc một túi thịt hầm nấm hương, lại bóc một túi thịt kho tàu, lại nhìn mẹ Tam nương, lại bọc một túi gà sốt cà ri.

Đổ nước vào hộp, đặt túi tăng nhiệt vào trong, lại bóc túi cơm cùng thịt, một lát sau 3 hộp cơm liền nghi ngút khói, đợi khoảng 7,8 phút cơm trong hộp liền mềm ra.

Tứ Hỉ nhìn khói trong hộp cơm, mắt lớn nhìn Toàn Húc nói, "Huynh là thần tiên sao?".

"Cái gì, thần tiên?".

"Huynh biết phép thuật!".

Toàn Húc khóc cười không được, "Đây chỉ là hộp cơm tự nóng thôi".

Tứ Hỉ lắc đầu, Tam nương đồng dạng lắc đầu, hiển nhiên, bọn họ đều không biết cơm hộp tự nóng.

Mẹ con 3 người nhận lấy hộp cơm từ Toàn Húc, Tam nương nhìn Toàn Húc nói, "Công tử, huynh sao?".

Toàn Húc vỗ bụng, "Ta không đói".

Mẹ con 3 người liền ăn ngấu ăn nghiến.

"Tỉ, có thịt, có thịt".

Tứ Hỉ cầm thìa, đem miếng thịt gà đưa cho Tam nương xem.

Tam nương thấy mình như đang mơ.

"Thịt". Đã bao lâu không được ăn thịt rồi, hình như lúc cha còn sống, năm đó đại ca nhị tỉ vẫn còn, đại ca cùng chị dâu thành thân năm đó, cha liền thịt con dê duy nhất trong nhà….

Tam nương ăn đậu chiên dưa chua, nước mắt bất giác chảy xuống.

"Ô ô…Ngon, thịt ngon".

"Tứ hỉ, đệ ăn chậm thôi, đừng để nghẹn".

Toàn Húc đầu đầy nghi hoặc, nhìn Tam Nhi nói, "Tam Nhi!".

"Ân".

"Cô biết đây là chỗ nào không".

"Biết, đây là Đại Danh phủ".

"Đại Danh phủ?".

Toàn Húc hơi ngây ra, Đại Danh phủ? Thời đầu Dân quốc, phế Quảng Bình, đổi tên thành chuyên khu Hàm Đan, biên chế cấp phủ tồn tại 1000 năm ở Trung Quốc liền triệt để biến mất.

.

Ý nghĩ phi thường không tốt lành càng thêm mãnh liệt trong đầu Toàn Húc, chẳng trách quỷ dị như vậy, hắn vội hỏi, "Bây giờ là năm nào rồi?".

Tam nương nghĩ nghĩ, "Hình như là….Thiên Khải năm mấy….".

Tam nương tính toán có chút không tốt, nàng bấm đốt ngón tay tính toán, cũng không tính xong..

"Năm nay là Sùng Trinh năm nguyên".

Ôm lấy Tứ Hỉ, Thang Khâu thị nói, "Tháng 8,9 năm ngoái thì phải, tân hoàng mới lập, đổi năm Sùng Trinh, năm nay là năm Sùng Trinh, bây giờ là mùng 7 tháng 11".

Đầu Toàn Húc ông ông, năm Sùng Trinh, cư nhiên lại là Sùng Trinh.