Chương 11 : Tỷ Tỷ à hãy thoải mái đi

Tác giả :寻你一生

Dịch: Đế Quân

Lâm Hải đang mơ đẹp trong lòng ( cũng biết tự sướиɠ) sau lưng đột nhiên có một giọng mỉa mai giễu cợt.

"Một số người đúng là bị lừa !"

"Chỉ có thịt bò mới ngon, ma xui quỷ khiến đi theo tên tội nghiệp ăn bánh hấp!"

"Ông chủ, thế còn món ta đã gọi đâu?"

"Làm luôn mang đến cho ta!"

"Thật tức chết ta!"

Thì ra lúc trước Trương Hoa sợ bị Lâm Hải làm thịt trốn thật xa.Khi kết thúc cuộc gọi, hắn ta ngay lập tức có được sự tự tin.Anh thận trọng đi theo vào nhà hàng và cố tình ngồi ở lối vào của nhà hàng, cách Lâm Hải vài mét.

Nhìn thấy Lâm Hải cùng Tần Tuyết ngồi cùng nhau thân mật, xem thực đơn được người phục vụ đưa tới cười nói vui vẻ bỗng nhiên nổi đóa

"Người phụ nữ của Lão Tử thích nếu yêu một ai đó Nếu đó là ông lớn và trẻ tuổi nổi tiếng khác ở Giang Nam,thì thôi bỏ qua Nhưng Lâm Hải một tiểu tử rách rưới đáng thương dám thách thức Lão Tử"

Lâm Hải quay đầu liếc nhìn Trương Hoa đang ngồi ở cửa nhà hàng làm hắn kinh hãi nhìn, hai tay bám vào bàn, coi như chỉ cần Lâm Hải có ý chuyển động, anh ta lập tức sẽ bỏ chạy

."nhàm chán!"

Lâm Hải lắc đầu, thu hồi ánh mắt khinh thường

."Tần tỷ nhà hàng này đã có món thịt bò nổi tiếng của đảo quốc, chúng ta hãy thử xem, tôi sẽ mời chị! "

Tần Tuyết sửng sốt, nhìn thấy Lâm Hải gọi người phục vụ, liền vội vàng thuyết phục:

“Tiểu Hải, đừng đấu với hắn, không đáng đâu"

Lâm Hải hờ hững cười:

"Đừng lo lắng, chút tiền này ta có!"

Người phục vụ bước nhanh tới, tay cầm một chiếc máy tính bảng chuyên dụng để gọi món

."anh muốn gọi món phải không?"

Lâm Hải gật đầu

"Anh có thịt bò thượng hạng vừa được chuyển đến từ đảo quốc, đúng không?"

"Cảm ơn cho hai phần bít tết nóng hổi,

chỉ dùng thịt bò của đảo."

"Chà, hãy uống thêm một ly rượu vang đỏ Latour 90 năm tuổi nữa!"

"Latour năm 1990?"

Người phục vụ có vẻ do dự:

"Tiên sinh anh có chắc chắn muốn gọi những thứ này không? "

"Hai miếng bít tết làm từ thịt bò của đảo quốc, cùng với loại rượu hàng đầu này, tổng cộng Một trăm năm mươi ngàn?"

"Một bữa ăn trị giá 150.000 nhân dân tệ"

kể cả những người giàu có sang trọng nhất cũng không dám xa hoa như vậy . Lâm Hải trên người quần áo bình thường không có một chiếc đồng hồ xa xỉ hay trang sức trên tay cũng không có bất kỳ chìa khóa xe hơi sang trọng nào. Chẳng trách người phục vụ có ý nghi ngờ .hắn rõ ràng là người thường, lấy đâu ra can đảm để gọi những cái tên những món ngon đắt tiền này? Nếu anh ta không thể thanh toán hóa đơn, người phục vụ sẽ phải trả đền bù hàng trăm nghìn.

"Ha ha "

Trương Hoa người đang ngồi ở cửa, nghe nói chuyện giữa hai người và chỉ Lâm Hải cười nhạo

"Tiểu tử , cậu dám oai phong trước mặt tôi!"

"Một bữa ăn 150.000 tệ, cho dù có bá tiểu tử ngươi đi cũng không mua nổi!"

“Tần Tuyết người đàn ông cô đang tìm, nếu không có tiền thì bỏ đi. Oai phong làm gì , thật đáng xấu hổ! "

Màn chế giễu điên rồ của Trương Hoa đã thu hút sự chú ý của nhiều thực khách trong nhà hàng.Họ chỉ vào Lâm Hải thì thầm, tất cả các khuôn mặt đều thể hiện sự mỉa mai

."Tiểu tử đáng thương, dám giả vờ ở nhà hàng đồ tây cao cấp ?"

"Anh nghĩ như đi ăn cơm miễn phí , phải không?"

"Đúng vậy, nếu không, anh ta lấy đâu ra tiền để thanh toán hóa đơn?"

Đối mặt với sự khinh thường và coi thường của mọi người, Lâm Hải cười hờ hững.Anh lấy ra một chiếc thẻ đen từ trong ví và đưa cho người phục vụ nam đang nhìn với vẻ nghi ngờ

"Nếu anh nghi ngờ rằng tôi không đủ khả năng trả tiền chúng ta hãy thanh toán hóa đơn trước khi phục vụ."

Nhân viên nhìn thấy đưa qua tấm thẻ màu đen,đầu óc của anh ta choáng váng.Thẻ đen cấp cao do Ngân hàng North American Express phát hành có thể chi được 100 triệu đô la Mỹ

"Ôi chúa ơi!" ( đúng là tay tác theo đạo rồi)

Sau nhiều năm ở trong nhà hàng tây cao cấp này , người phục vụ này mới chỉ lần đầu nhìn thấy Loại thẻ đen cao cấp này Người phục vụ nhìn Lâm Hải vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.

"Sao còn choáng váng? Mang đến quầy quẹt thẻ, để phòng bếp nấu ăn!"

Lâm Hải khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói.

"Vâng, thưa ngài, xin vui lòng chờ một chút!"

Người phục vụ tỉnh lại trong cơn mê , cung kính cúi đầu chào Lâm Hải rồi vội vàng nhận lấy.Xấu hổ cầm chiếc thẻ đen và đến quầy thu ngân quẹt thẻ.Tần Tuyết nhìn Lâm Hải với vẻ mặt kinh ngạc

."cái này..... Phương tổng ......."

Lâm Hải cười tủm tỉm nói:

“Ồ, tấm thẻ đó là lúc chị gái tôi, lên máy bay đưa cho tôi .dạo này thiếu thốn đành nhận thôi,cứ ăn uống thoải mái nhé"

Tần Tuyết trìu mến gật đầu, sau đó vẻ mặt ước ao nhìn Lâm Hải

."chị Lâm thật tốt với anh!"

"giá như mình cũng có một cô chị gái như thế này!"

Lâm Hải cười tủm tỉm

"Em cũng không muốn tốn kém làm gì nhưng hôm nay quen biết được một đại mỹ nhân như Tần tỷ , lại được hai nụ hôn sung sướиɠ ".

"Đó là lý do làm em rất hài lòng muốn mời Tần tỷ ăn chút gì thật ngon!"

"Nghe vậy, Tần Tuyết nghĩ đến vừa rồi cô chủ động hôn nụ hôn thơm ngát, thẹn thùng vì xấu hổ

."Đáng ghét, vừa rồi đừng nhắc tới!"

"Là giả! Tất cả là để xua đuổi Trương Hoa khó chịu kia!"

Tần Tuyết đỏ rực hai má Lâm thẹn thùng đập Lâm Hải hai cái

."Được, được rồi, em sẽ không nói gì cả ..."

Lâm Hải đang nói đùa với Tần Tuyết cô gái hoàng hoa quyến rũ.-Trương Hoa bên cạnh, hai mắt cụp xuống, lòng phiền muộn sắc mặt tái nhợt hình ảnh thân mật đó làm tim hắn quặn đau