Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 3 - Chương 40: Đại thiếu gia nhà giàu (16)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Hailey

Beta: Cà ri

Đoạn video dài chưa đầy 3 phút được đưa lên mạng trong nửa giờ ngay lập tức gây ra oanh động, bởi vì được rất nhiều trang web đại V chú ý, lượng đăng lại cùng chia sẻ gia tăng mãnh liệt, rất nhanh lập tức được trở thành hot search, gây xôn xao dư luận.

"Xem xong cảm thấy cả người không thoải mái."

"Thật là đáng sợ, đây vẫn còn là xã hội pháp luật sao?"

"Chỉ có một mình tôi nghe thấy, cô gái kia vẫn luôn khóc lóc nói mình đã có bạn trai sao? Quá thảm a."

"Trong video, thấy rất nhiều người đi ra bên ngoài vây xem, lại không có người đạp tung cánh cửa kia bắt tên khốn kiếp, ha ha."

"Nghe nói là con nhà có tiền có thế Phú Nhị Đại làm, không ai dám trêu chọc đi."

"Mẹ nói, làm thịt hắn!"

......

Mấy giờ sau, đoạn video bị xóa, và gỡ xuống toàn bộ.

Hành động này đã chọc giận cư dân mạng kiến tất cả tức giận, càng nhiều người gia nhập hàng ngũ làm thịt người và lên án.

Rất nhanh có một tiểu hào vừa mới đăng kí, đăng tin đầu tiên lên weibo, Phú Nhị Đại ban ngày ban mặt trắng trợn cưỡиɠ ɠiαи con gái này chính là đại danh đỉnh đỉnh thiếu gia nhà họ Đoạn, bạn trai trước của nữ đổi đầu Đới Yên.

Weibo này vừa đăng được mười mấy phút liền bị xóa bỏ, tài khoản cũng bị chặn.

Nhưng vậy cũng vô dụng, đã có một số người nhanh tay nhẹ mắt chụp lại màn hình, người người nhiệt tình đăng ở khắp mọi nơi, làm thế nào cũng không xóa hết được, làm khổ nhân viên công tác của nền tảng truyền thông.

Này Weibo phát ra đi hơn mười phút liền xóa, tài khoản cũng bị phong.

Đêm khuya cùng ngày, có một y tá thật thật giả giả ở trên mạng nói, Đoạn công tử không lâu trước đây vừa được đưa đến bệnh viện bọn họ, phía dưới bị thương nghiêm trọng, chỉ sợ là muốn phế rồi.

Lần này, mọi chuyện đều rõ cả rồi.

Tất cả bình luận đều là "xứng đáng", "ông trời có mắt, hì hì hì", cùng vô số biểu cảm nghe ngóng.

Sáng sớm ngày hôm sau, lại có người đứng ra nói tiết tấu tiếp theo, ý bảo kết quả phẫu thuật của Đoạn công tử không lạc quan, Đoạn gia thả lời tàn nhẫn nói muốn gϊếŧ chết cô gái đáng thương không bối cảnh kia... nếu không phải cô ta phản kháng quá mức, Đoạn Huy cũng không bị thương nặng như vậy.

Người này nói có nếp có tẻ, ngay cả chi tiết nhở cũng liệt kê hết ra.

Giá trị tức giận của cư dân mạng đạt tới đỉnh điểm.

Nhóm sứ giả chính nghĩa phẫn nộ tag các đơn vị truyền thông lớn, cục cảnh sát thành phố V, cùng weibo của canh sát địa phương, khu bình luận đều bị chìm ngập bởi các bình luật liên quan đến vụ án.

"Nếu đến cuối cùng người bị kết án là nạn nhân, người cưỡиɠ ɠiαи lại không có chuyện gì, vậy thì tôi đối với cái thế giới này tuyệt vọng."

"Đoạn Huy này trước kia còn có tiền án đi, bạn gái cũ với hắn sau khi chia tay bị người tạt axit sunfuric hủy dung... nghĩ tới lại thấy sợ."

"Ha hả, bây giờ bên phía chính phủ còn chưa đưa ra bất kỳ tuyên bố nào, xem ra có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm a."

Buổi chiều bốn giờ, cục công an địa phương tuyên bố trên Weibo hộ sẽ theo dõi chặt chẽ vụ án này, và tuyệt đối sẽ không buông tha bất kỳ hành vi bất hợp pháp nào.

Đến tận bây giờ, cái sự kiện làm nổ mạnh dư luận xã hội trong thời gian ngắn này cuối cùng cũng tạm kết thúc.

*

"Niếp tiên sinh, lúc trước ngài nói qua, muốn gặp mặt Đoạn Huy một lần,

"Nhϊếp tiên sinh, ngài phía trước nói qua, hy vọng thấy Đoạn Huy một mặt, có phải...."

Niếp Thắng Hòa nâng tay lên ngăn cản lời chưa nói hết của đàn ông âu phục phiu.

Hắn đứng ở chỗ sáng cạnh cửa sổ sát đất, trầm mặc hồi lâu, tay phải nắm thành đấm đặt bên môi, bỗng nhiên bật cười, vừa cười vừa lắc đầu: "Ha ha... còn sớm, không phải bây giờ, Người bên cục công an nói thế nào? Có tin tứ gì không?"

Người nọ trả lời: "Nhân chứng xác thực, nếu Đoạn gia không gây áp lực, khẳng định ngồi tù. Nhưng bây giờ xã hội thảo luận rất nóng, Đoạn gia nhất định không dám gây án, nếu điều tra ra... Đúng rồi, Niếp tiên sinh, người phụ trách chủ yếu vụ án này của Đoạn Huy là thân thích của ngài."

Niếp Thắng Hòa nhướng mày, rất nhanh lại thoải mái, xuy cười: "Phía trên đều là người thông minh. Cậu nhỏ của tôi như vậy, lỗ tai cứng, chỉ nhận đạo lý chết, Đoạn gia cũng không gây áp lực được cho hắn, nếu thật sự muốn cái gì Niếp gia chúng tôi với Tần gia cũng không phải dễ chọc."

Một người khác gật đầu: "Ngài nói đúng lắm."

Nhϊếp Thắng Hòa lại đứng dậy, hai tay đút vào trong túi, xoay người: "Đi thôi."

Người đàn ông mặc âu phục giật mình: "Đây là --"

Nhϊếp Thắng Hòa mỉm cười: "Đi tới nhà bác Đoạn của tôi, xảy ra chuyện lớn như vậy, người anh tốt của tôi còn ở trong bệnh viện, tôi không tiện đến, còn Đoạn gia dù sao tôi cũng phải đến an ủi một chuyến."

Đối phương nhíu mày: "Nhưng mà Nhϊếp tiên sinh --"

Nhϊếp Thắng Hòa lại lần nữa ngắt lời: "Không có cái gì nhưng mà. Cậu cho rằng chỉ như vậy là tính xong rồi? Tôi cũng không giống hắn......"

Hắn nói một nửa, lại không nói nữa, bên môi hiện lên ý cười, đáy mắt thâm trâm lạnh nhạt, cùng với hình tượng công tử lông bông lỗ mãng bình thường khác xa.

-- Đã sớm nói, không chơi chết hắn không tính xong.

Đối với loại người như Đoạn Huy vừa tần nhẫn vừa ngu xuẩn này, không thể nhân từ nương tay để đường lui cho hắn.

Còn một nước cờ cuối cùng.

"Đi thôi."

*

Hai ngày nay, Đoạn Huy ăn không được nhiều, nhắm mắt lại ngủ không yên, tỉnh lại, hắn liền ngồi trầm mặc, không nói một lời, mặc kệ xung quanh là ai, đều chỉ xem đối phương là không khí, hỏi hắn không trả lời, nói chuyện với hắn cũng như thể không nghe thấy.

Loại tình huống này kéo dài thật lâu.

Mãi tới tận khi mẹ hắn tới một lần nữa, vẻ mặt khác với nỗi đau buồn trước đây, nhìn vào mắt hắn nhuộm đầy vẻ hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn có... nỗi sợ hãi mờ nhạt.

Giống như đối mặt với một người xa lạ nguy hiểm, chính là cái nỗi sợ hãi đó.

Đoạn Huy cảm thấy nực cười, trái tim đã bị tê liệt, cuối cùng cũng nhảy lên.

Tràn đầy, tất cả đau đớn.

Mẹ ruột của hắn, mẹ hắn...... Sợ hắn?

Sau khi hắn trải qua rất nhiều, sau khi hắn mất rất nhiều, thậm trí mất đi khả năng quan trọng nhất của người đàn ông, mẹ của hắn đối với hắn lộ ra một biểu cảm giống như nhìn thất quái vật?!

"Con... nói thật với mẹ."

Hắn nghe trong giọng nói của mẹ, đầy kiềm nén giãy dụa cùng rối rắm.

"Ngươi...... Cùng ta nói thật."

Mẹ Đoạn xoa xoa cánh tay, giông như cảm thấy rét lạnh, tầm mắt nhìn vách tường, cũng không nhìn hắn: "Bạn gái trước đây mở cửa hàng Taobao của con... có phải là con tìm người hủy dung cô ấy không?"

Đoạn Huy nhìn chằm chằm người phụ nữ, người đã cho hắn sinh mệnh, thật lâu cũng không chớp mắt.

Rốt cuộc, hắn bật cười, nụ cười cổ quái mà bén nhọn: "...... Đúng thì thế nào?"

Cả người mẹ Đoạn run lên, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn vào mặt hắn, với nỗi buồn tột cùng: "Tiểu Huy, tại sao con biến thành như vậy? Làm sao con có thể xuống tay như vậy!... Tại sao mẹ lại sinh ra người giống như con vậy!"

"Mẹ thật sự bất ngờ sao?" Đoạn Huy chậm rãi hỏi, luôn duy trì nụ cười lạnh: "Hai người bình thường ở trên người con bỏ mấy phần tâm tư? Có quan tâm đến con sao? Bây giờ một đám lại đến giả bộ cái gì ba nghiêm mẹ hiền, ghê tởm!-- Không cần nhìn con như vậy, mẹ, hai người cũng không tốt hơn con bao nhiêu, ba mẹ thế nào, sẽ dạy dỗ ra con trai như vậy, chỉ là con kém may mắn, không gặp may như hai người."

Ngực mẹ Đoạn tức phát đau: "Chính con gây họa, hại người hại mình, còn tới trách mẹ cùng ba con? Mẹ với ba con có lỗi với con chỗ nào hả? Từ nhỏ cho con học trường tốt nhất, có thể cho con, chúng ta đều cho con, chính là con không biết cố gắng!"

Ánh mắt Đoạn Huy khinh bỉ, lạnh nhạt nói: "Hai người chỉ dạy con xài tiền như thế nào, không dạy con làm người như thế nào."

"Thì ra tất cả đều là lỗi của chúng ta?!" Mẹ Đoạn tức giận cười, run rẩy chỉ vào hắn, rơi nước mắt: "Chuyện tốt con làm, ở trước mặt công chúng, cưỡиɠ ɠiαи người đã có bạn trai... Còn có, cho dù chúng ta không thích người phụ nữ họ Đới kia, cũng không nghĩ muốn tìm người tạt axit sunfuric hủy dung người ta, loại chuyện thất đức này, chỉ có con mới nghĩ ra được! Lần trước không có người tra được, mới là con gặp may mắn, cũng không phải mỗi lần đều may mắn như vậy..."

Bà ôm tay, đi qua đi lại, đi vài vòng, dừng lại: "Người phụ trách vụ án lần này là Tần Úc."

Đoạn Huy nhíu mày.

Mẹ gật đầu với hắn, cười khổ: "Đúng nhưng con nghĩ, chính là Tần Úc kia, cậu của Niếp Thắng Hòa, bày đặt không làm tổng giám đốc công ty Tần gia, lại chạy đi làm cảnh sát kia." Dừng một chút, giống như nhận mệnh thở dài: "Hắn sẽ không bỏ qua cho con, vốn phía trên cũng yêu cầu điều tra nghiêm ngặt, chuyện này của con nháo đến mọi người đều biết, hơn nữa Tần Úc -- người này, muốn cho mọi việc lắng xuống cũng không được."

Đoạn Huy không có tố chất thần kinh cảm xúc kích động giống như mẹ hắn, chỉ hỏi: "Cho nên?"

"Cho nên." Mẹ Đoạn bình tĩnh nhìn hắn: "Chúng ta chỉ có thể nghĩ cách, mời luật sư tốt nhất, dùng hết mọi cách kiếm mối quan hệ, nhận được sự tha thứ của cô gái kia, tranh thủ phán quyết nhẹ nhất."

Đoạn Huy lạnh lùng nói: "Vẫn phải ngồi tù?"

Mẹ Đoạn trầm mặc, gật đầu: "Đúng."

Bà nhìn Đoạn Huy, nó không phải là đứa con duy nhất của bà, nhưng tuyệt đối là đứa bớt lo nhất trong nhà, mặc kệ sau khi nó lớn lên hoang đường thế nào đi nữa, trong lòng bà... Nó vẫn giống như lúc còn nhỏ lôi kéo góc áo bà, đứa nhỏ ngọt ngào bi bô gọi bà là mẹ. Con trai của bà, đến cuối cùng tại vì sao lại đi tới một bước này? Nó thật sự bất trị, hay vẫn là do người làm cha mẹ nó quá thất bại?

"Nói thật, mẹ với ba con...... Chúng ta đều cảm thấy, con lên suy nghĩ thật tốt, có lẽ kết cục như vậy, cũng không phải chuyện xấu." Cổ họng bà khô khốc, khó khăn mà nói ra những lời này, lại im lặng thở dài: "Ít nhất, hôm nay con chỉ phạm phải tội cưỡиɠ ɠiαи không thành công, ai biết sau này, con có gϊếŧ người phóng hỏa liên lụy đến cả nhà hay không."

Đoạn Huy đột nhiên bừng tình, không thể tin tưởng trừng mắt nhìn người phụ nữ: "Mẹ nói... cái gì?

Mẹ Đoạn nắm chặt bàn tay, mắt nhìn xuống đất, dường như không đành lòng, sau một lúc lâu, ngẩng đầu.

Bà lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau nước mắt ở khóe mắt, lần nữa mở miệng,

Nàng lấy ra trong bao khăn giấy, xoa xoa khóe mắt nước mắt, lại lần nữa mở miệng, trấn định nói: "Con yên tâm, suy cho cùng con là người Đoạn gia, chúng ta sẽ không bỏ mặc con. Trong nhà nhất trí quyết định, con bị điên rồi... Tinh thần của con rất không ổn định, nống nảy dễ giận,không chỉ có khuynh hướng bạo lực, còn có khả năng là ra hành vi nguy hiểm vi phạm pháp luật. Chờ con ra tù, chúng ta sẽ an bài con lập tức xuất ngoại, nhận điều trị tâm lý từ các chuyên gia, sau mười hoặc tám năm, đợi đến khi con khôi phục hoàn toàn, lại đón con trở về."

Một trận im lặng.

Đột nhiên, Đoạn Huy hét lên trong giận dự: "Các ngươi mẹ nó vẫn là người sao?!"

Hắn muốn từ trên giường đứng dậy, lại động tới vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, ngã xuống mặt đất, nhưng vẫn không bỏ cuộc, giãy dụa đứng lên, muốn tới gần mẹ đang đứng bên cạnh.

Mẹ Đoạn theo bản năng lui vài bước, mở cửa: "Y tá! Mau tới tiêm thuốc an thần cho con trai tôi!"

Nghe được những lời này Đoạn Huy nằm bất động.

Biểu cảm trên mặt hắn cứng đờ, so với chết còn cứng hơn, lại có chút chậm chạp, đợi bác sĩ và y tá từ vội vàng từ bên ngoài xông vào, hắn hé miệng, trong cổ họng phát ra tiếng cười quái dị.

Không giống tiếng của người... càng giống như dã thú, hay một con thú bị thương.

Sắc mặt mẹ Đoạn trắng bệch.

Lần này không phải bởi vì bi thương, mà là hoàn toàn sợ hãi.

Đoạn Huy tùy ý y tá tiêm cho hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng đối diện đằng xa: "Chuyện của Đới Yên, là ai nói cho các người biết?....Nói đi a!"

Mẹ Đoạn cắn chặt răng: ""Mặc kệ là ai, con đã thừa nhân, còn cần thiết sao!"

Đoạn Huy bỗng rút kim tiêm từ trong mạch máu ra, vứt sang bên cạnh, không để ý tới tiếng thét chói tai của y tá, căm tức hỏi: "Nhϊếp Thắng Hòa, là hắn, đúng không?"

"Con hỏi cái này lại có --" Đoạn Huy bật ra một tiếng gầm, giãy giụa chống mép giường đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi từ trán chảy xuống, thở dốc: "Các người ngu ngốc đến cỡ nào a?!

Là hắn ở hãm hại con, các ngươi không có mắt, không có đầu óc, không nhìn ra được sao?! Tất cả đều là một tay hắn giập dây -- người phụ nữ lớn lên giống Đới Yên kia, dư luận trên mạng, còn có các người nữa!"

Mẹ Đoạn không thể nhịn được nữa, đối với hắn thẳng lắc đầu: "Con điên rồi...... Thật sự quá đêin rồi, thấy người liền cắn, trước đổ lỗi mẹ cùng ba con, giờ lại đổ lỗi cho Thắng Hòa."

"Là hắn đang giở trò! Tất cả đều là hắn!"

"Câm mồm!" Mẹ Đoạn ngắt lời, vô cùng đau đớn: "Tất cả quyết định đều do mẹ cùng ba con quyết định xuống, cùng Nhϊếp Thắng Hòa một chút quan hệ cũng không có! Đúng, là nó nói cho chúng ta biết, con đã làm gì đối với Đới Yên, nhưng nó cũng nói, Đới Yên đã tha thứ cho con, sẽ không truy cứu trách nhiệm, nói chỉ là cảm thấy hối tiếc, làm anh em với con nhiều năm, lại trơ mắt nhìn con biến thành bộ dạng như thế này, lại không nói sớm với chúng ta biết... Nó cảm thấy có lỗi!"

Đoạn Huy cười to, gương mặt dữ tợn: "Các ngươi tin?"

"Con thật sự điên rồi......" Giọng nói mẹ Đoạn đau đớn thất vọng: "Tất cả những người tốt với con, vì con suy nghĩ, con lại nghĩ mọi người dụng tâm kín đáo, con không thể hiểu được..."

Trong mắt Đoạn Huy đầy sự lạnh lẽo, rít mấy chữ từ trong khẽ răng: "Còn tốt hơn mấy người, bị người đùa giỡn xoay vòng, còn coi người ta là người tốt."

Mẹ Đoạn lạnh nhạt nói: "Con làm chúng ta quá thất vọng rồi, con lãng phí tâm huyết của bao mẹ bỏ lên người con." Bà cầm túi xách lên, hít sâu một hơi: "Mẹ đối với con... Không lời nào để nói, về sau con có rất nhiều thời gian để suy ngẫm, hy vọng một ngày nào đó con có thể tỉnh táo lại."

Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất càng ngày càng xa.

Cơ bắp trên mặt Đoạn Huy không ngừng co giật, hai mắt giống như bùng cháy, lại giống như có thể nhỏ chảy mấu: "Niếp Thắng Hòa...... Tao gϊếŧ mày!"

Thấy bệnh nhân bị kích động về mặt cảm xúc, bác sĩ và y tá sửng sốt đứng bên cạnh thật lâu, vội vã đồng loạt xông lên kiếm chế, không để ý sự kháng cự kịch liệt của hắn, đem hắn vững vàng ấn trên mặt đất.
« Chương TrướcChương Tiếp »