Quyển 3 - Chương 33-2: Đại thiếu gia nhà giàu (6)

Editor: Senk + Dương Thùy

Beta: Cà ri

Trương Lâm nhìn A Yên giống như đang cười mà không phải cười, đang muốn đi tới lấy lòng: "Đới tiểu thư —— Ai da, đau, đau quá! Cảnh sát, buông tay, xương tôi sắp muốn gãy rồi ——"

Tần Úc lắm chặt cổ tay hắn, lạnh nhạt liếc nhiều cô gái bên cạnh: "Có người quấy rầy cô, tại sao cô không nói với tôi sớm một tiếng?"

Trương Lâm nhe rang, trợn mắt: "Buông tay a, đau quá đau!"

A Yên nói: "Buông tay, đối với đội trưởng fanclub của tôi hãy tôn trọng một chút." "

Trương Lâm cảm động lệ nóng doanh tròng: "Đới tiểu thư... "

Tần Úc cau mày.

A Yên đi tới, bàn tay nhỏ ấm áp đặt lên tay của hắn, than nhẹ một tiếng: "Đây chính là lý do tại sao tôi không thích anh —— cảnh sát Tần, anh không bao giờ nghe lời tôi." nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Buông tay."

Hai người giằng coi chốc lát.

Tần Úc mặt không cảm xúc buông tay.

A Yên để Trương Lâm cùng Lý Kỳ ngồi lên ghế salong, lấy hộp y tế, kiên nhẫn giúp bọn họ sử lý vết thương, dì Trần cũng ở một bên hỗ trợ.

Lúc sát trùng có chút đau, Trương Lâm há miệng hít một hơi.

A Yên ngừng tay, hỏi hắn: "Đau không? "

Trương Lâm điên cuồng lắc đầu: "Không đau, không đau một chút nào."

A Yên chê cười: "Ngốc."

Trong lòng Trương Lâm cảm động, một người đàn ông to cao lại đột nhiên rơi nước mắt nói:"Đới tiểu thư, cô không cần đối với chúng tôi tốt như vậy, thật ra lần trước mặt của cô —— "

"Xuỵt."A Yên đặt một ngón tay lên môi, liếc mắt nhìn Tần Úc: "Có cảnh sát ở đây, không nên nói linh tinh."

Tần Úc hỏi: "Lần trước mặt của cô ấy thế nào?"

Trương Lâm không trả lời, Lý Kỳ ngồi bên cạnh cũng cúi đầu.

A Yên ném tăm bông trong tay đi: "Được rồi, hai cậu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi."

Trương Lâm cùng Lý Kỳ đứng lên: "Cảm ơn Đới tiểu thư."

Đi tới cửa, Trương Lâm quay đầu lại, kiên định nói: "Đới tiểu thư, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng! Nhất định sẽ giúp cô phát dương quang đại, đem vẻ đẹp của cô vang danh khắp thế giới!"

A Yên cười nhạt: "Ngoan, thật có chí khí."

Chờ bọn hắn đi rồi, cuối cùng dì Trần cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, đối với Tần Úc oán giận nói: "Cảnh sát Tần, cậu thấy rồi đó, đây là chuyện gì a! Đới tiểu thư nhà tôi là một cái cô gái yếu đuối, luôn bị những người kia bắt nạt, đầu óc bọn họ không bình thường, một người so với một người điều bị bệnh thần kinh!"

Tần Úc vẫn không mở miệng, đôi mắt khóa trên người cô gái khẽ duyên dáng.

Dì Trần dông dài kể lể một trận, rốt cục cũng thoả mãn, đi làm công việc của mình.

A Yên cầm gương soi nhỏ đặt trên bàn —— trong nhà cô, đồ vật nhiều nhất có thể tùy ý tiện tay lấy chính là gương, sau đó đối với mình mặt, tập trung nhìn kỹ.

... Đàn ông nha, nếu như từ đầu mà không dùng mị thuật, cũng có thể ngoan như vậy, thì thật tốt, tốt biết bao nhiêu.

Tần Úc hỏi: "Mặt của cô, đến cùng là ai ra tay?"

A Yên mắt cũng không nhìn: "A Sir, tôi nói rồi, không cần anh giúp, không cần anh mở rộng lòng chính nghĩ đối với tôi, lòng tốt của anh, tôi thành tâm ghi nhớ."

Tần Úc lại hỏi: "Hai người kia là ai?"

A Yên nói: "Trợ lý của tôi."

Tần Úc: "Vậy mà cô còn nhìn bọn họ đánh nhau?"

A Yên cười khẽ thành tiếng, để tấm gương xuống, nhìn về phía hắn: "Cảnh sát Tần, tôi đã sớm nói rồi, tôi không phải cô gái tốt, anh tại sao vẫn đối với tôi ôm ấp ảo tưởng? Đừng nói đàn ông vì tôi đánh nhau một trận, coi như vì tôi cầm dao đâm nhau, tôi cũng sẽ không liếc mắt một cái."

Giọng ngày càng nhỏ dần, cô nhướng dưới mi, đôi mắt mỉm cười: "Anh muốn trở nên giống như bọn họ sao? —— nếu muốn, vậy thì ở lại, không muốn, thì cách xa tôi một chút, rất đơn giản."

*

Qua mấy ngày, Lão Cổ Đổng không phụ nhờ vả, rốt cục hoàn thành mặt nạ da heo xấu xí, đã rữa sạch bằng xà phòng rất nhiều lần, cho đến khi không còn một chút xíu mùi gì để lại, mới đem phơi khô.

Đêm khuya.

A Yên ngồi ở bên cửa sổ, cầm điện thoại lướt một vòng bạn bè, liên tục lướt xuống...Bỗng nhiên dừng lại.

Angelina: "Tôi có một cái nguyện vọng nho nhỏ, mua một con gà trống, nhổ sạch lông của nó, bóp chết tươi nó. Chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như vậy."

Phối hợp dòng trạng thái là một tấm ảnh người đàn ông nhỏ, trên người hắn viết một chữ, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

—— Niếp.

A Yên cười, gọi một cuộc điện thoại: " Angelina tiểu thư? Tôi là Đới Yên, ngày mai có hứng thú đi uống chén trà sao?...cô cứ Yên tâm, sẽ không để cho cô thất vọng."

*

Bản thân ở cùng một vòng tròn, Angelina cùng A Yên xem như quen xã giao, tốt hơn một chút thì cũng coi như "Bạn bè", đột nhiên nhận được lời mời từ A Yên, kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẫn đến.

Trường hợp A Yên đổi đầu thành công, ở trong vòng này đã trở thành truyền thuyết, cô cũng có chút động lòng.

Bên trong quán cà phê.

Cô gái thời thượng từ cửa đi vào, dừng bước, nhìn vòng quanh một chút, hình như đang tìm người, cuối cùng ánh mắt rơi vào một chỗ, cô gái tháo kính râm xuống: "... Đới Yên?"

A Yên chỉ vào vị tí đối diện: "Mời ngồi. "

Angelina ngồi xuống, trong lòng không biết A Yên muốn làm gì, nên không mở miệng, chỉ uống nước chanh.

A Yên hỏi: "Niếp Thắng Hòa cho cô cái gì?"

Angelina cau mày, vẻ mặt đề phòng: "Cô có ý gì?"

A Yên cười khẽ: "... Chắc cũng là đồ gì đó mua trong siêu thị." dừng một chút, nhìn cô gái trang điểm đậm đối diện: "Tôi muốn cùng cô nói chuyện làm ăn, số tiền này —— " ngón tay ở trên bàn viết một chuỗi chữ số, đối phương kinh ngạc nhướn cao mày."—— trước chuyển cho cô một nửa, xong chuyện lại gửi nốt nửa còn lại cho cô. Yên tâm, cô cũng không cần sợ Niếp tiên sinh trả thù, nếu hắn tìm cô, cô cứ trực tiếp đẩy hết mọi việc nên người tôi. Đương nhiên, nhất định phải là sau khi xong chuyện."

Angelina trầm mặc rất lâu, mở miệng: "Đới Yên, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, họ Niếp không dễ chọc."

"Tôi nói rồi, xong chuyện, cứ việc đẩy hết nên người tôi. "

Angelina do dự.

A Yên cũng không nóng lòng, chậm rãi uống hết ly cà phê.

Angelina hạ quyết tâm, sảng khoái nói: "Được, thành giao. Nói đi, cô muốn tôi làm gì?"

*

Trong phòng bao hộp đêm xa hoa.

Người đàn ông nằm ở trên giường đã ngà ngà say, nút áo sơ mi ở trước ngực mở bung hết ra, hai tay bị trói trên đầu giường, trên cổ tay là còng tay tình thú lông xù, mái tóc màu đỏ mềm mạ, được bảo dưỡng thỏa đáng, đôi tay thon dài trắng xám. Tay người đàn ông mềm như vải bông, vừa nhìn là biết chính là công tử được nuông chiều từ bé. Mắt hoa đào dài nhỏ xinh đẹp, mang theo bảy phần ý cười, ba phần men say, đầy hứng thú nhìn về phía cô gái ăn mặc hở hang: "Angelina... Bảo bối, lần trước ầm ĩ không thoải mái đến như vậy, thật không ngờ em còn tới tìm tôi, còn hứng thú cùng tôi chơi... trò chơi tình thú nhỏ a."

Angelina cười duyên: "Còn không phải em đã nghĩ thông suốt sao? Người như Niếp công tử đây, nếu là ngưu lang, vậy cũng là người đứng đầu bảng."

Niếp Thắng Hòa cười to: "Tôi có thể làm bộ nghe không hiểu em đang trào phúng tôi."

"Chán ghét... "

Angelina liếc xéo hắn một cái, giọng nũng nịu nói: "Người ta chân thành khen anh, mà anh còn oan uổng em, thật không có lương tâm. Anh bé ngoan nằm im đừng nhúc nhích, chúng ta chơi trò nhỏ, chơi đóng vai nhân vật, em là hái hoa tặc, còn anh là tiểu xử nam bị cưỡng ép—— "

Niếp Thắng Hòa nhíu mày: "Độ khó có chút cao."

Angelina cởϊ áσ khoác xuống, lộ ra nội y nhỏ khiêu gợi, chu môi đỏ, cho hắn một cái hôn gió: "Em tin tưởng anh, kỹ thuật diễn của anh tốt như vậy, không thành vấn đề."

Niếp Thắng Hòa cười xấu xa: "Được, tôi cố gắng hết sức... Đến đây đi."

Angelina mới vừa muốn hành động, đột nhiên "Nha" một tiếng, tiếc nuối nói: "Em quên một vật rất quan trọng... đạo cụ nhỏ yêu thích của em."

Niếp Thắng Hòa: "Là cái gì?"

Angelina hoạt bát chớp mắt: "... Bí mật. Niếp thiếu, chờ tôi một chút, em sẽ cho anh niềm vui bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích."

Niếp Thắng Hòa không khỏi có chút chờ mong: "Đi nhanh về nhanh."

Angelina đi tới cửa, nâng tay tắt đèn: "Niếp thiếu, anh nhất định phải đợi em nha... Đến lúc đó anh mở mắt ra, tuyệt đối giật mình."

Trong bóng tối, Niếp Thắng Hòa nhắm mắt lại, ảo tưởng một bữa tiệc kí©h thí©ɧ sảng khoái.

Hắn thích chơi. Chỉ cần là trò chơi tình thú nhỏ, không quá đáng, không nguy hiểm tính mạng, đều thích chơi, càng kí©h thí©ɧ càng tốt. So với nỗ lực lừa gạt phụ nữ, thì Angelina tự nguyện đưa tới cửa, đương nhiên càng tốt hơn.

Nhưng mà, Angelina đi ra ngoài rất lâu.

Kiên nhẫn của Niếp Thắng Hòa sắp hết, cảm giác say bắt đầu ập đến, chợp mắt một chút, không biết ngủ bao lâu, tỉnh lại một mảnh đen kịt, đèn trong phòng vẫn tắt, chỉ có thể cảm nhận một bàn tay nhỏ đôi mềm mại sờ xoạng cả người hắn, châm lửa khắp nơi.

"Bảo bối... " hắn ách cổ họng, rêи ɾỉ: "Nhanh bật đèn nên, để cho tôi nhìn em một chút —— thân ái, không phải em chuẩn bị cho tôi kinh hỉ sao?"

"Còn chưa tới lúc đâu... " Giọng nói có chút kỳ quái.

Thị giác Niếp Thắng Hòa bị hạn chế, cảm quan rơi vào trong thiên đường, nên căn bản không phát hiện ra được sự khác thường, chỉ cảm thấy kí©h thí©ɧ lại sảng khoái, rầm rì nửa ngày, rốt cục đi vào —— "tách" một tiếng, đèn mở lên.

Hai mắt Niếp Thắng Hòa mê ly: "Thân ái—— " Một chữ cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng.

Hắn bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hoảng sợ trừng mắt nhìn người đang ngồi trên người hắn, ánh mắt rơi vào cái đầu heo kia, lông tóc toàn thân dựng đứng, kinh hãi quá mức, trực tiếp... bị doạ mềm nhũn.

Kéo dài tới mười phút yên lặng.

Cuối cùng Niếp Thắng Hòa bạo phát rống lên: "Đệt! Ngươi là cái quỷ quái gì vậy?!"