Chương 04: Về thành

"Bây giờ khi gọi cứu hộ ta phải nói như thế nào đây? Bị mai rùa mang đi? Bị bắt cóc rồi? Hay là nói lạc đường?" Ngay tại lúc Trần Mạc Bạch thấp thỏm bấm điện thoại gọi Tiên Môn bộ chấp pháp, sự tình đáng sợ khiến hắn run rẫy. Điện thoại thế mà không có tín hiệu! Điện thoại gọi không được! Cho dù có bay lên trên trời hay lặn xuống mấy ngàn mét biển sâu, cũng có Tiên Môn Thiên Tinh bao trùm.

Rốt cuộc đây là đâu? Trần Mạc Bạch một mặt mê mang! Hắn đã tìm khắp thủy phủ, ngay cả mặt đất, mỗi một khối gạch hắn đều gõ toàn bộ. Nhưng cuối cùng, Trần Mạc Bạch chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi ở tiền điện. Hoàn toàn tìm không thấy manh mối để rờ đi. Bổng nhiên, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên một đạo ngân quang, hấp dẫn sự chú ý của hắn.

"A?" Hắn phát hiện, trên điện thoại di động của chính mình, bổng xuất hiện thêm một biểu tượng mới. Ô biểu tượng là một cái tiểu ô quy màu xanh thẩm. Phía dưới có ghi tên: «Quy Bảo»!

Đó là cái cái gì? Trần Mạc Bạch vô thức đem ngón tay bấm vào ô biểu tượng này, muốn đem nó tháo dỡ, hắn không cho phép trên điện thoại di động của chính mình xuất hiện phần mềm lạ. «không cách nào tháo dỡ», hàng chữ màu đỏ xuất hiện trên màn hình. WTF? Cái quỷ quái gì đây? Trần Mạc Bạch muốn điên tiếc lên, đang lúc tính khởi động lại, đột nhiên trong não linh quang lóe lên. Cái này Quy Bảo. . . Hẳn là. . . Chính là cái mai rùa kia!?

Mở ra phần mềm này, tuy vừa mừng vừa sợ, trong lòng hắn rất sợ phần mềm này đột nhiên đóng lại. Giao diện đơn giản, tựa như một trò chơi, hắn đưa ngón tay run rẩy điểm một cái «về thành». «quá trình này cần dẫn đạo tám giây, trong khi đó không thể bị quấy rầy, xin mời kí chủ tìm một cái địa phương an tĩnh».

Đang hồi họp, một trận ngân quang đột nhiên lấp lóe, đem hắn vây kín, rồi tựa như xoắn ốc, mở rộng hư không, mang theo hắn biến mất tại trong thủy phủ.

"Vậy là được trở về rồi" Ánh sáng màu bạc lập loè qua đi, Trần Mạc Bạch phát hiện chính mình đang đứng ở trong phòng, tay vừa vặn sờ ở trên mai rùa kia. "Sưu" một tiếng. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đem tay của mình rụt trở về, sau đó lại lùi lại trở về trên giường. Chăm chú nhìn lên mai rùa, không biết nên xử lí thế nào, tiến mở cửa ở lầu một truyền đến. Là lão mụ trở về.

Đã quá quen thuộc với những âm thâm này, vì cửa phòng hắn treo cái lệnh bài "Đang tu luyện", nên lão mụ cũng không có đi lên quấy rầy, nhưng hắn vẫn là nghe được âm thanh lầm bầm quen thuộc: "Cái thằng trời đánh, đã kêu nó thổ nạp tại phòng linh mạch, vậy mà lại dúm núp ở phòng của mình”.

Trần Mạc Bạch do dự một chút, cuối cùng vẫn không có đi xuống lầu. Hắn nhẹ nhàng cầm mai rùa quan sát tỉ mỉ. Ngày thứ hai, Trần Mạc Bạch tinh thần ủ rủ đi xuống lầu, tại lúc lão mụ lải nhải đang chuẩn bị điểm tâm, sau đó đeo bọc sách vội vã đuổi kịp xe buýt.

"Xin chào Đinh lão sư!" Các học sinh đứng dậy chào hỏi.

Đinh lão đầu sắc mặt bình tĩnh gật đầu. "Hôm nay, chúng ta tiếp tục giảng giải pháp thuật phòng ngự. . ."

Trong tiên môn, có bốn khoa đào tạo, lần lượt là Đan Khoa, Trận Khoa, Khí Khoa và Khoa Kỹ thuật. Mỗi khoa đều có các điểm mạnh và điểm yếu khác nhau. Khoa Đan dược, chủ đạo tìm hiểu các loại dược liệu, phối dược và luyện đan, hỗ trợ các tu sĩ tu luyện, đây cũng là khoa được yêu thích nhất trong Tiên Môn, đơn giản là Đan Khoa không có người nghèo. Trận Khoa tìm hiểu và sáng tạo các loại trận pháp. Khí Khoa chuyên về luyện khí, luyện chế vũ khí. Cuối cùng là Khoa Kỹ thuật là khoa bao quát, tóm gọn chỉ một chữ Luyện.

Trần Mạc Bạch chọn chính là Khoa Kỹ thuật, lý do đơn giản nhất là vì hắn nghèo, không có điều kiện học các Khoa khác. Mà Khoa Kỹ thuật có thể lựa chọn tiến giai là làm phù sư. Đây cũng là nghề nghiệp có tiền đồ. Trần Mạc Bạch từ nhỏ đã lập chí trở thành một cái Phù Pháp sư. Gia đình hắn cũng có truyền thống làm nghề này, lão mụ đảm nhiệm chức vụ chính là quản lý một nhà máy sản xuất các loại bùa, mưa dầm thấm đất, cũng coi là có chút tâm đắc, tương lai vào tay cũng có thể rút ngắn một chút thời gian, thêm ra thời gian tới tu luyện.

Đinh lão đầu tên là Đinh Kinh Lược, tại Đan Hà thành cũng được coi là một tu sĩ thành danh. Lúc tuổi còn trẻ của hắn cũng thuộc loại tốt, là ba thuộc tính chân linh căn, so Trần Mạc Bạch tốt hơn nhiều. Lúc thi tốt nghiệp trung học hắn cũng miễn cưỡng tiến nhập Đan Chu học phủ. Nhưng tính cách hắn cứng cỏi, ở trong Đan Chu học phủ khổ tu được hai mươi năm, thông qua các loại tuyển chọn, khảo hạch, hắn may mắn được thu nhận vào thập đại học cung. Nhưng thành tích này cũng quá muộn, đã qua hết tuổi thiếu niên nên cho dù là tiến nhập Thuần Dương học cung, tại năm 60 tuổi tu luyện đến Luyện Khí viên mãn, lại lấy được Trúc Cơ bí pháp, nhưng vẫn là sắp thành lại bại. Cơ hội Trúc Cơ tại Thuần Dương học cung hắn đã sữ dụng hết, Đinh Kinh Lược vừa khổ tu tiếp hai mươi năm, lần nữa trùng tu trở về Luyện Khí viên mãn, lại lấy đại nghị lực lần nữa trùng kích Trúc Cơ chi cảnh. Chỉ tiếc, trời không lọt mắt xanh, Đinh Kinh Lược vẫn như cũ thất bại. Hai lần Trúc Cơ thất bại, tất cả tiềm lực tiêu hao hết, Đinh Kinh Lược liền trở về Đan Hà thành nơi hắn sinh ra, làm một lão sư tốt. Trước Trúc Cơ, hắn là một lòng một dạ tu hành. Mà lúc lá rụng về cội, hắn ngược lại là có thời gian dư thừa để nghiên cứu tu tiên bách nghệ. Bởi vì thuật pháp chi đạo không cần tiền vốn, Đinh Kinh Lược tạo nghệ cực sâu. Bất quá trình độ làm thầy của hắn chỉ thuộc dạng gà mờ, không nắm được tâm lí học sinh nên tiết học của hắn ai cũng buồn ngủ. Thường ngày Trần Mạc Bạch cũng là lười biếng môn này nhưng hôm nay lại không giống.