Nội tâm Lâm Nghị cự tuyệt Hổ tiên nhưng nhìn ánh mắt của Quản Bất Bình như viết cả lên “Ta biết ngươi cần” thì hắn không cự tuyệt được nữa.
Dù sao hắn không có cách nào giải thích một người đàn ông bình thường vì sao lại để vợ mình phòng không gối chiếc cho nên dứt khoát xoa mũi rồi nhận.
Có câu nói là thanh giả tự thanh, hành giả tự hành, về sau lão bà chân chính của hắn sẽ giúp hắn chứng minh!
Yên lặng nhận lấy đồ vật, Lâm Nghị rất tự nhiên nói sang chuyện khác: “Thi thể Hổ yêu không phải là bị trộm đi sao? Ngươi cắt đi từ lúc nào?”
Quản Bất Bình đợi đến câu hỏi này của Lâm Nghị, gã cho rằng đạo lý từ đầu đến cuối nếu như bên ngoài quá êm xuôi sẽ không bị người ta lý giải dễ như vậy. Dùng ví dụ cụ thể để dẫn dắt lại có được hiệu quả gấp rưỡi.
Ở chỗ này Quản Bất Bình còn muốn kể cố sự.
“Ta có một người bạn, lúc còn trẻ rất giống với ngươi, đơn thuần, thiện lương, cơ hội vào đồ tốt đều luôn để dành cho người khác, xưa nay không tranh thủ chút lợi ích nào cho bản thân.”
Lâm Nghị:”...”
Ta là như vậy sao?
Nghĩ đến trong lòng Quản Bất Bình mình có loại hình tượng này, Lâm Nghị không khỏi cảm thấy có hơi chột dạ, yếu ớt phụ họa nói: “Vậy sau đó hắn ra sao?”
“Chết rồi.”
Lâm Nghị: “...”
Cố sự này thật quá đơn giản nhưng đối với Quản Bất Bình mà nói đó cũng không phải là cố sự.
Gã vỗ vai Lâm Nghị, trầm giọng nói: “Người tốt dạng này, ai cũng thích, nhưng ở thế đạo như bây giờ, dung không được loại người tốt này. Nhân sinh chỉ có một lần, không cần phải sống vì người khác.”
Dứt lời, Quản Bất Bình chắp tay sau lưng đi, Lâm Nghị nhìn bóng lưng của hắn đang muốn cảm khái một chút, thì Quản Bất Bình bỗng nhiên cọ chân lên mặt đấy mấy lần, trong miệng mắng to: “Mẹ nó, thật xui xẻo, lại dẫm phải cứt chó.”
Lâm Nghị: “...”
Vừa rồi thật sự gã rất đẹp trai nhưng đáng tiếc không vượt qua nổi ba giây.
Lâm Nghị làm bộ chưa nhìn thấy chỉ yên lặng kéo dài khoảng cách với hắn.
Thôn Thanh Hà không lớn, hai người họ đi dạo một chút thì sắc trời liền trầm xuống.
Lúc này bọn hắn vừa vặn đi ngang qua nơi ở của Tần thị, Lâm Nghị lại thấy được cây liễu âm trầm kia, nhịn không được lại xem thêm mấy lần.
Quản Bất Bình thấy thế thì lặng lẽ thấp giọng, có thâm ý khác nói: “Tiểu Lâm à, ngươi thấy Tần thị như thế nào?”
Lâm Nghị nghe xong, cũng tranh thủ thời gian thấp giọng: “Ngươi cũng đã nhìn ra?”
Quản Bất Bình không khỏi cảm khái, ca tung hoành giang hồ mấy chục năm, gợn sóng gì mà chưa gặp qua.
Cách ăn mặc và thần sắc của nàng đều lộ ra vẻ thuần khiết đặc biệt, lại vẫn luôn khiến ngươi muốn ngắm, muốn hung hăng chà đạp nàng.
Chỉ có điều, làm lãnh đạo, trước mặt thuộc hạ thì gã vẫn phải giữ hình tượng, chỉ hơi gật đầu nói: “Ngươi nhìn ra gì rồi?”
“Làn da của nàng rất tốt, sắc mặt hồng hào, con mắt rất xinh đẹp, bàn tay cũng rất mềm mại.”
Không tệ lắm, tiểu Lâm, ta còn cho rằng ngươi là người thành thật, không nghĩ tới vị kia trong nhà ngươi bận không qua nổi mà lại có tâm trạng ngắm thôn hoa. Hoa nhà đến cùng vẫn kém hoa dại!
Lời nói này của Lâm Nghị chỉ là một nửa mà thôi.
Hắn rất chân thành phân tích nói, trên thân Tần thị kia không có yêu khí, cũng không có quỷ khí, nhìn cũng là nhu nhược yếu đuối, đặc điểm chính là ngực lại hơi lớn, mông có hơi vểnh lên, làm cho nàng có thêm mấy phần sắc khí, nữ nhân như vậy vì sao ngươi biết nàng không lao động ở địa phương của nàng?
Quản Bất Bình lời nói nặng nề: “Có một số việc, khám phá xong cũng đừng nói toạc ra, tư thái tướng mạo của Tần thị kia nhìn là biết không giống như nữ nhân có thể chịu được cô đơn vắng vẻ. Người thôn này đều có quan hệ thân thích, thái độ với nàng kém như vậy tự có nguyên nhân. Huống hồ trượng phu của nàng nhiều năm như vậy không có tin tức, một nữ nhân nuôi ba hài tử.
Thật không dễ dàng!”
Lâm Nghị gật đầu ngược lại công nhận lời Quản Bất Bình, chỉ là nghĩ một thân quần áo sạch sẽ trên người mình thì trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
Tần thị hẳn là rất yêu trượng phu của nàng, nhưng vì chiếu cố mấy đứa trẻ cho nên không thể không khuất phục hiện thực, sau đó dần phát hiện ra du͙© vọиɠ trong thân thể mình, cuối cùng đi vào hướng sa đọa.
Chờ chút, sao ta lại có suy đoán phong thủy trôi chảy như vậy được?
Quản Bất Bình vẫn đang ở một bên khuyến khích: “Ngươi không cần thiện tâm đâu, nếu không, đêm nay ngươi đi chăm sóc người ta một chút, ta cam đoan sẽ không nói cho nương tử nhà ngươi.’”
Lâm Nghị vội vàng khoát tay: “Không cần không cần, ta chỉ yêu thê tử của ta.”
Kỳ thật Lâm Nghị có hơi mắc bệnh ưa sạch sẽ, không nói đến trượng phu của Tần thị chưa chết, gian díu với nàng quan niệm đạo đức của hắn không cho hắn làm như vậy, lại thêm sau lưng Tần thị không biết đã từng có bao nhiêu nam nhân, Lâm Nghị không muốn trêu chọc loại này.