Thời điểm ra đi, còn phê duyệt cho Lâm Nghị ba ngày nghỉ, để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Lãnh đạo như vậy xem như là không tệ, nếu như trong nhà không có một quỷ lão bà nào.
Sau ngày đó, Lâm Nghị liền không trở về nhà vào buổi tối, kể cả là không an bài nhiệm vụ cho hắn, hắn cũng sẽ chủ động tìm người thay ca.
Cứ như vậy đi qua ba tháng, vẫn là bình an vô sự.
Lâm Nghị còn dựa vào trong Tĩnh Dạ Ti học được cơ sở đạo pháp, chém gϊếŧ không ít oan hồn lệ quỷ, gϊếŧ chết mỗi oan hồn lệ quỷ, Lâm Nghị đều có thể nhận được một phần ba đạo hạnh của nó. Cho Lâm Nghị liền chỉ hướng về tiểu quái thăng cấp đến có thể đánh boss.
Đáng tiếc những quỷ hồn kia thường thường tương đối yếu ớt, tối đa cũng chỉ có mười mấy năm đạo hạnh, đại đa số đều chỉ có mấy năm đạo hạnh.
Sau ba tháng, Lâm Nghị mặc dù là kính cương ái nghiệp, trầm mê tăng ca, có thể thấy quỷ vật cũng không còn phổ biến trong thành nữa, đạo hạnh của hắn chỉ góp nhặt được đến sáu mươi năm.
Lâm Nghị quyết định một cái mục tiêu nhỏ, không đủ ngàn năm đạo hạnh, tuyệt đối không trở về nhà cày ruộng.
Không nghĩ tới lúc này mới qua ba tháng, lão bà trong nhà không có gì phản ứng, ngược lại để lãnh đạo trở nên bận tâm rồi.
Có thể ép lãnh đạo chỉ rõ như thế, Lâm Nghị suy nghĩ hẳn y nghe được bao nhiêu là phong thanh rồi.
Trong lúc nhất thời, Lâm Nghị tâm tình phức tạp.
Hắn cùng Hà Đông không có nền tảng cảm tình gì, Lâm Nghị còn rất sợ nàng, hận không thể cách nàng càng xa càng tốt.
Thế nhưng là, Hà Đông ít nhất trên danh nghĩa cũng là vợ hắn, nếu quả thật bởi vì thích ăn dương khí mà đi hút dương khí của người khác, Lâm Nghị làm thuần ái chiến thần, thực sự ý niệm không thông suốt.
Quản Bất Bình nhìn thấy khuôn mặt Lâm Nghị cũng tái rồi, không khỏi lộ ra vẻ đồng tình, đang muốn an ủi hắn vài câu, chợt nghe tiếng đập cửa.
“Vào đi.”
Sau khi Quản Bất Bình đồng ý, cửa phòng từ từ mở ra, một nữ tử xinh đẹp động lòng người đứng ở cửa.
Mặt nữ tử lộ vẻ vẻ u oán nói: “Mạo muội quấy rầy, thϊếp thân có việc muốn cùng phu quân thương lượng, sợ hắn lại cả đêm không về, lúc này mới đến nhà quấy rầy, còn xin Quản Bộ Đầu thứ lỗi.”
Nữ tử nói chuyện này đương nhiên là Hà Đông .
Ở nơi này nhìn thấy Hà Đông, Lâm Nghị không khỏi tê cả da đầu.
Hắn vốn cho rằng, Tĩnh Dạ Ti xem như là nha môn triều đình, lại có chức vụ chuyên bắt quỷ, hẳn là khu vực tuyệt đối an toàn, không nghĩ tới lòng can đảm của Hà Đông lại lớn như vậy, thế mà trực tiếp đi vào Tĩnh Dạ Ti.
Khu vực an toàn căn bản là không tồn tại!
Ba tháng qua Hà Đông đều có không động tĩnh gì, hôm nay bỗng nhiên tìm tới cửa, càng làm cho Lâm Nghị cảm thấy bất an.
Nguy rồi!
Tâm tư Lâm Nghị thay đổi thật nhanh, Quản Bất Bình lại vượt lên trước đồng ý với Hà Đông: “Đệ muội yên tâm, ta đã giúp ngươi giáo huấn hắn, đêm nay Lâm Nghị nhất định sẽ cùng ngươi về nhà. Chỉ có điều, ngươi trước đi ra ngoài một chút, ta còn có một số việc muốn giao cho Lâm Nghị.”
“Vâng, đa tạ Quản Bộ Đầu.”
Hà Đông hạ thấp người thi lễ, chậm rãi lui ra ngoài, còn giúp bọn hắn đóng cửa lại.
Quản Bất Bình không khỏi thở dài một cái, nữ tử này coi như dịu dàng hiểu lễ, đáng tiếc......
Quản Bất Bình vỗ bả vai Lâm Nghị, lời nói ý vị sâu xa: “Tiểu Lâm à!”
“Sao?”
“Ta còn muốn kể một chút chuyện cũ với ngươi, ta có một con ngựa, tên là Phi Độ, có lúc trời tối không biết bị ai cưỡi ra ngoài, sáng sớm hôm sau mới trở về.”
Lâm Nghị lẳng lặng nhìn Quản Bất Bình, chờ đợi câu sau.
Ngựa này, chẳng lẽ đi ra ngoài một chuyến liền thành tinh ?
Nhìn Quản Bất Bình không nói lời nào, Lâm Nghị còn tưởng rằng hắn cần một cái vai phụ, lúc này mới phối hợp nói: “Sau đó thì sao?”
“Không có tiếp đó, ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ngựa đi rồi thì không quan trọng lắm, biết tự trở về là tốt rồi.”
Lâm Nghị: “......”
Hắn hiểu được , cái này Quản Bất Bình công khai nói ngựa, kì thực là đang nói ngưu đấy!
Làm chiến thần thuần ái, Lâm Nghị cảm thấy mình nhất định phải cho thấy thái độ của mình, không thể cho Ngưu thủ lĩnh bất kỳ cơ hội hả hê nào.
“Ta tin tưởng thê tử ta!”
Kiên định nói ra câu nói này, Lâm Nghị cảm giác cả người mình thăng hoa.
Quản Bất Bình dường như bị tia sáng nở rộ trên người hắn sáng mù con mắt, không khuyên nữa, khoát khoát tay để hắn đi.
Lâm Nghị từ trong nhà đi tới, liền gặp được Hà Đông đứng dưới tàng cây đợi.
Tà dương chiếu nghiêng, ở dưới quang ảnh mờ tối này, Hà Đông đứng ở nơi đó như có loại cảm giác năm tháng tốt đẹp trôi qua.
Nếu như nàng không phải quỷ thì thật tốt.
Lâm Nghị ở trong lòng thầm thở dài một câu, đi đến trước mặt Hà Đông, bình tĩnh nói: “Đi thôi, về nhà.”
Hà Đông gật đầu, đi theo sau lưng Lâm Nghị .
Ra khỏi Tĩnh Dạ Ti, còn phải đi lên năm dặm mà mới có thể đến nhà.
Vừa đi, Lâm Nghị bên cạnh hỏi: “Nàng nói có chuyện tìm ta, là chuyện gì?”
Hắn biết không có cách nào trốn tránh vậy dứt khoát vượt khó tiến lên, dũng cảm đối mặt.
“Ta vì nhị công tử Vương Lương nhà Quận trưởng mà đến.”
Lâm Nghị hơi biến sắc mặt, cả kinh nói: “Hắn thế nào?”
Hắn xuyên qua đã ba tháng, thời gian không lâu lắm, nhưng cũng nghe được không ít chuyện của Vương Lương.
Vương gia nhị thiếu Vương Lương kia là một tên nổi danh là công tử bột, vô cùng háo sắc, thích nhất thiếu phụ đã kết hôn...
Hà Đông hờ hững mở miệng nói: “Có người ra năm trăm kim, mua mạng của hắn, Vương gia có triều đình khí vận trấn trạch, ta là quỷ, không cách nào tiếp cận người của Vương gia, chỉ có thể dựa vào ngươi đi gϊếŧ hắn. Nếu như trước khi gϊếŧ chết có thể thiến hắn, còn có thể lại được thêm năm trăm kim.”
“A, như vậy à.”
Lâm Nghị vô ý thức lên tiếng đáp lời, một giây sau lại bỗng nhiên phản ứng lại.
Chờ chút, ngươi mới vừa nói gì?
Ngươi là quỷ?
Ngươi cứ như vậy mà nói ra thân phận của mình?