Chương 2: Hệ Thống Hán Phục

Edit: Lê Hấp Đường Phèn

Hơn 10 giờ đêm, Giang Hoàn đi ra từ trạm tàu điện ngầm, đi một mình trên đường cô đột nhiên có chút mê mang. Mấy năm nay ở Đại học, mục tiêu của cô vẫn luôn là ở lại thành phố này, ở lại Hưng Thịnh, cũng cho rằng mình có thể ở đến cuối cùng.

Một cơn gió lớn thổi qua bên tai cô, tóc bị cuốn bay lên, cũng không biết có phải hay không do trận gió vừa nãy, đêm tháng sáu này cô cảm thấy có chút lạnh.

Bên đường một chiếc xe phóng nhanh qua bên cạnh, cô đi qua một cái lại một cái đèn đường.

Trong thành phố sẽ không có đêm tối, nhìn dòng ngựa xe như nước, nhìn những ngọn đèn ở các hộ gia đình, cô đột nhiên cảm thấy nhớ nhà.

Nước mắt Giang Hoàn không nhịn được từ hốc mắt chảy xuống.

Khóc một lúc cũng trở lại phòng trọ, nỗi lòng cũng bình phục không ít. Vô luận thương tâm, khó chịu cỡ nào, thì ngày cũng luôn trôi qua, cần phải tiến về phía trước.

Giang Hoàn lấy ra cái nồi nhỏ tính toán nấu một gói mì, trong đầu lại nghĩ tới nồi canh gà hồi trước mẹ đã từng hầm cho mình, càng nghĩ càng thèm, sau đó quyết định đổi sang hầm nồi canh gà nhỏ.

Ân, có một ít còn hơn không.

Không bao lâu, một cổ mùi thơm nồng đậm từ nồi mì bay ra.

Giang Hoàn nhanh chóng ăn một miếng mì, sau đó cầm lấy di động, mở màn hình, một cái ứng dụng có biểu tượng quần áo đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Giang Hoàn sợ tới mức đánh rơi cả đũa, cái ứng dụng này đột nhiên xuất hiện, đối với cô một cô gái sống một mình thật sự không ổn tí nào.

Trong lúc nhất thời, các loại tin tức xã đã xem qua đều dũng mãnh xông vào trong đầu, nhìn di động đều sợ có người thông qua ống kính máy ảnh nhìn thấy mình, sợ tới mức nhanh chóng lấy khăn giấy đem cameras che khuất.

......

Hiện tại Giang Hoàn cũng không dám mở ứng dụng, trực tiếp xoá bỏ nó.

Nhưng sau khi xoá bỏ thành công, nó lại hiện lên màn hình.

Máu toàn thân Giang Hoàn đông cứng lại, cô lại lần nữa đem đôi tay run rẩy xoá bỏ nó, nhưng một giây qua đi cái ứng dụng này lại xuất hiện lần nữa trên di động.

Vừa nãy Giang Hoàn còn có thể thuyết phục chính mình rằng cái ứng dụng này là do cô xem trang web không cẩn thận tải xuống, chính là hiện tại!

A!

Giang Hoàn lập tức đem điện thoại di động ném trên mặt đất, lấy lấy hết sức bình sinh nhằm về phía phòng vệ sinh, đem cửa khóa trái lại, gắt gao ấn xuống.

Trái tim đập mạnh không ngừng, so với tần suất chạy xong 800m còn nhanh.

Giờ phút này đầu óc Giang Hoàn đột nhiên nhảy ra một câu:

Người đã chết, tiền còn chưa dùng!

Đây là sự thống khổ cỡ nào!

Nghĩ tới cô cực cực khổ khổ làm xã súc (1), đi làm tan tầm muộn, ăn một bữa cơm còn không giám ăn quá nhiều, ngay cả nước cốt lẩu cô cũng chỉ mua chút nước về nhà pha thêm!



Nếu là nhân sinh còn có thể sống, cô nhất định...

[ Cô nhất định cái gì? ]

A -- --

Giang Hoàn chớp mắt, té xỉu trên mặt đất.

Thời gian từng giây trôi qua.

[ Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô còn thanh tỉnh ]

Giang Hoàn nghe xong hận không thể lập tức ngất đi! Chỉ hận giờ phút này chính mình còn có ý thức.

Cô xác thật còn thanh tỉnh. Vòi nước trong phòng vệ sinh hỏng, nước vẫn luôn tí tách chảy không ngừng. Trong hoàn cảnh này tiếng nước chảy bị phóng đại vô hạn. Nghe thanh âm nước chảy dường như thay đổi, nghe không giống tiếng nước chảy lại giường như chính là nó.

Mồ hôi lạnh của Giang Hoàn đều đổ ra sau khi nghe thấy âm thanh điện tử truyền đến.

Đúng vậy, âm thanh điện tử .

Lúc trước có lẽ bởi vì quá mức hoảng sợ không chú ý tới, chính là ý thức chậm rãi khôi phục, liền có thể phân biệt rõ ràng đây là giọng đọc tiêu chuẩn, không có cảm tình, không có thanh âm điện tử phập phồng.

Giang Hoàn không khỏi thở ra một ngụm khí lớn, trong lòng đọc thuộc lòng một lần giá trị quan của chủ nghĩa xã hội học, sau đó chậm rãi mở mắt.

Amen, Marx cứu ta!

Lông mi bị mồ hôi làm ướt, mở đôi mắt có chút đau. Ngay từ đầu chỉ dám híp mắt, mở hé ra giống bình thường hay xem phim kinh dị, thật cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện phòng vệ sinh vẫn là phòng vệ sinh, không có ma quỷ gì hết, vòi nước cũng không nhỏ ra máu mới dám đem đôi mắt trợn to.

[ Đừng nhìn, tôi ở trong đầu cô. ]

Lông tơ Giang Hoàn dựng thẳng lên, nổi da gà , đôi tay run rẩy mà ôm lấy đầu, nghĩ thầm “Ở trước mắt còn tốt hơn trong đầu, sinh vật không rõ bám ở trên người mới là đáng sợ nhất.”

Có lẽ thanh âm điện tử này làm sự sợ hãi của Giang Hoàn biến mất không ít, tốt xấu gì cũng dám lên tiếng trả lời: “Cậu bằng không vẫn là từ trong đầu tôi xuất hiện đi.”

“Tốt nhất nhẹ một chút, đừng làm hỏng đầu óc tôi.” Giang Hoàn không dám nói ra những lời này chỉ nghĩ trong đầu.

[ Tôi đều ở trong đầu cô rồi làm sao mà ra? ]

Giang Hoàn sợ tới mức khẽ run rẩy, không khỏi hỏi: “Cậu có thể biết tôi suy nghĩ cái gì? Cậu là cái thứ gì?”

[ Tôi mới không phải cái thứ gì! ]

Giang Hoàn cư nhiên có thể nghe ra một chút tức giận trong thanh âm điện tử, trong lòng cũng có một chút thả lỏng.

“Tốt, tốt, tốt, vậy thì không phải là cái thứ gì.” Giang Hoàn còn chưa làm rõ tình huống trước mắt nên không nghĩ chọc giận nó.

[ Tôi cũng mới không phải là cái thứ gì]

Đồ chơi này thật sự có chút tức giận, trong lòng Giang Hoàn cuối cùng cũng thả lỏng. Dễ dàng bị chọc giận như vậy , suy luận còn giống như một đứa trẻ, Giang Hoàn liền cảm thấy không còn gì đáng sợ, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu rốt cuộc là cái gì vậy?”



[ Tôi chính là hệ thống Hán phục siêu cấp lợi hại. ] hệ thống nói mang theo một chút tự đắc cùng khoe khoang.

Ngược lại thật giống như một đứa trẻ, Giang Hoàn nghĩ như vậy.

Hệ thống này Giang Hoàn quen thuộc a, thời buổi này ai còn có thể không biết hệ thống cùng xuyên qua là như thế nào, huống chi trong lúc cô học đại học đọc qua vô số truyện, cái dạng gì hệ thống mà không xem qua, chỉ chưa từng nghĩ tới chính mình còn có thể có một hệ thống, hơn nữa, này hệ thống Hán phục là cái cái quỷ gì, nghe cũng chưa nghe qua.

Hệ thống lại nổi giận, cái gì kêu “ hệ thống Hán phục là cái cái quỷ gì”, nó chính là rất lợi hại.

[ Cô nhưng đừng ở trong lòng nói xấu tôi, tôi đều nghe được. ]

Giang Hoàn cạn lời, hệ thống này có thể hay không tôn trọng sự riêng tư của cô: “Kia hệ thống Hán phục đúng không, cậu có thể hay không đừng ngốc trong đầu tôi, cũng đừng nghe lén tôi nói trong đầu.”

[Có thể không nghe trộm cô nói, nhưng cô muốn tôi rời đi thật sự không được, tôi chỉ có thể trú ngụ trên Internet hoặc là trong ý thức. ]

“Internet hoặc là trong ý thức?” Giang Hoàn thầm nghĩ “Di động của tôi có một ứng dụng không rõ lai lịch?”

[ Đúng vậy, đó chính là hệ thống tôi làm! Đây chính là ứng dụng tôi thiết kế! ]

Hệ thống vui mừng cực kỳ, tuy rằng nó cái xuất xưởng cuối cùng, nhưng ứng dụng nó làm so với những hệ thống khác đều làm tốt hơn!

Giang Hoàn yên lặng một lát sau đó nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh xông ra ngoài.

Nhìn di động trên mặt đất , trong lòng căng thẳng, mong đừng quăng hỏng, nàng hiện tại không có tiền mua cái mới!

Bởi vì mấy ngày hôm trước kính cường lực di động của Giang Hoàn bị vỡ nát cô liền xé bỏ lớp kính đó đi, lúc này còn chưa kịp dán lại, hiện tại màn hình di động không có dán bảo vệ.

Giang Hoàn nhặt lên di động ở dưới đất lên, vừa thấy quả nhiên nứt ra, mở di động ra, một bộ phận màn hình xuất hiện những sọ kẻ dọc.

Cô thở dài một tiếng, vẫn là nhịn không được đem di động hung hăng vỗ mạnh vào tay, không nỡ ném mạnh lên giường.

Hệ thống nhìn hoang mang cực kỳ.

[ Cô đây là đang vỗ tay sao? ]

Di động hỏng như thế nào lại là một việc đáng để cao hứng sự sao?

Giang Hoàn cứng người, cũng cảm thấy hành vi này của mình có chút ngu ngốc, nhanh chóng chuyển hướng lời nói: “Cậu là hệ thống, cậu xem di động hỏng rồi có thể sửa không?”

[......]

Hệ thống có chút hoài nghi chỉ số thông minh của đồng bọn, nó hiện tại nghĩ muốn quay về xưởng hỏi một chút có thể đổi người hay không.

[ Cô đây là hỏng phần cứng rồi, tôi sao thế nào sửa? ]

Giang Hoàn nói xong câu đó cũng cảm thấy lời nói chính mình có chút ngốc, vừa nãy nói không lựa lời.

Hiện tại hơn mười một giờ đêm, cửa hàng sửa chữa di động cũng sớm đóng cửa, đêm nay di động cũng chỉ có thể dùng tạm.

(1):Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.