Sóng biển đều đặn vỗ vào những tảng đá ngầm, tạo nên từng lớp bọt trắng xóa như tuyết, thỉnh thoảng cuốn theo vài chiếc vỏ sò hoặc một vài concá nhỏ trôi dạt lên bờ.
Ngư Cáp nổi trên mặt nước, đôi mắt quan sát các thành viên trong đội tìm kiếm bảo vật người cá. Họ đang cẩn thận chuyển những món đồ vừa vớt lên từ biển xuống thuyền, sau đó đặt gọn gàng trên bãi cát.
“Đội trưởng, mọi thứ cơ bản đã được dọn xong.” Phó đội trưởng Jayne, một thủy thủ tộc người đầy nhiệt huyết, chạy chân trần đến báo cáo. Những dấu chân in trên cát mềm tạo thành một chuỗi đường nét nhấp nhô.
Ngư Cáp khẽ vẫy chiếc đuôi màu xanh lục đậm, biểu thị đã hiểu. Hắn hất lên một vốc nước rồi ném về phía đội viên, giọng thanh trong vang lên:
“Tôi chuẩn bị bắt đầu làm việc, mọi người tránh ra xa một chút.”
Jayne bật cười rồi chạy nhanh đi, đồng thời lớn tiếng gọi các đội viên khác lùi lại, nhường không gian cho bờ cát yên tĩnh bỗng chốc tràn đầy sức sống.
Người cá với làn da trắng nõn đẹp đẽ bắt đầu triệu hồi sóng lớn, kéo con thuyền nửa chìm nửa nổi lên trên bãi cát. Khoảng cách được tính toán hoàn hảo, con thuyền cách nơi các đội viên đang chất đống bảo vật khoảng 1 mét.
Gần đây Vương quốc Arthur của tộc người đang rất quan tâm đến việc khôi phục các cổ vật lớn, sẵn sàng chi trả một số tiền khổng lồ để mua lại những món “tàn tích” như thế này.
Sau khi hoàn thành công việc tìm kiếm kho báu lần này, Ngư Cáp ở lại cùng Jayne để bàn bạc:
“Chuyển tiền vào tài khoản của tôi, tiện thể giúp tôi chọn một trò chơi có lối chơi tương tự đảo Miêu Miêu.”
“Đội trưởng à, tôi nghĩ anh nên nuôi một con mèo thật đi. Cứ ngày ngày chơi trò chăm mèo thì đúng là đáng thương quá.” Jayne vừa nói vừa vò đầu, khiến mái tóc màu hạt dẻ của anh ta rối bù như tổ chim.
Đôi mắt màu xám nhạt của Ngư Cáp liếc qua anh ta một cái, đầy vẻ không đồng tình:
“Mèo không thích ở dưới nước, mà tôi thì không thể lên bờ. VR mèo và mèo thật cũng không khác nhau nhiều lắm. Anh chỉ cần tìm cho tôi một công ty game nào mà vài trăm năm nữa không đóng cửa là được.”
Jayne bất lực giơ tay chịu thua:
“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ xem công ty Tinh Linh có ra game mới không. Vài ngày nữa tôi sẽ liên hệ với anh.”
-
Thế nhưng ngày mà Ngư Cáp lo sợ cuối cùng cũng đến. Chiếc đuôi màu xanh lục đậm khẽ quẫy nước, biểu thị tâm trạng không vui của chủ nhân. Hắn nằm trên chiếc giường vỏ sò dưới đáy biển, tháo kính VR ra, lòng tràn ngập uất ức cùng mất mát.
"Cùng nhau xây dựng Miêu Miêu đảo nào" – trò chơi mà hắn đã gắn bó suốt 9 năm 10 tháng. Khi người khác từ bỏ vì chán nản, chỉ có hắn vẫn bị cuốn hút bởi những chú mèo trên đảo. Mỗi ngày hắn đều cần mẫn kiếm tiền trong trò chơi để chăm sóc chúng.
Cuộc sống của người cá vốn buồn tẻ. Ngoài những lần ra khơi cùng đội tìm bảo vật, phần lớn thời gian hắn đều trốn trong trò chơi, xây dựng đảo Miêu Miêu để gϊếŧ thời gian.
Nhưng trò chơi này đã ngừng cập nhật từ ba năm trước. Thông báo gần nhất cho biết, vào đúng 12 giờ hôm nay, toàn bộ máy chủ sẽ đóng vĩnh viễn và dữ liệu sẽ bị xóa sạch.
Ngư Cáp đã thức cả đêm để khai thác mọi cơ hội cuối cùng trong trò chơi. Trước khi kết thúc, hắn đạt được mọi thứ: đầy đủ tài nguyên, hảo cảm, kỹ năng và kỳ ngộ, không để lại chút tiếc nuối nào. Khi mới tham gia trò chơi, hắn chọn nhân vật thuộc tộc người để có cơ hội khám phá đất liền và trải nghiệm đó khiến hắn rất hài lòng.
Khi chỉ còn vài phút, Ngư Cáp quyết định nói lời tạm biệt với người bạn đồng hành của mình – chú mèo tam thể Ngọc Tử, người luôn mang lại may mắn cho hắn.
Hắn ôm chặt chú mèo trong lòng, nằm trong căn biệt thự nhỏ mà mình đã xây dựng từ những ngày đầu tham gia trò chơi, lặng lẽ chờ đến khi hệ thống đẩy hắn ra ngoài.