Chương 7: Tức phồng má x7

Trans: Toffee

Khuôn mặt Phong Trì đột nhiên đỏ lên, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ đi, “Cái này không hợp quy củ.”

“Ngươi còn biết cái gì là quy củ?!” Giọng Tiêu Sùng Trinh cất cao hai quãng, tính mắng y một hồi, lời nói đến bên miệng còn chưa ra đã bị đám người trong đầu ồn ào đến mức phải nuốt vào.

Gì mà hắn tạc mao thụ! Loạn kéo CP lôi hết ra ngoài trảm!

Tiêu Sùng Trinh tức đau cả đầu, cố tình không thể lộ ra chuyện mình có thể nghe được bọn họ nói chuyện, đành phải trút cơn giận lên Phong Trì.

“Nhanh cởϊ qυầи áo, đừng để trẫm nói lần thứ ba.”

Ngay cả trẫm cũng dùng tới, Phong Trì do dự một chút, đỏ mặt bắt đầu cởi.

Tiêu Sùng Trinh ngồi trên ghế rót cho mình một chén nước trà, uống một ngụm, giương mắt đã thấy Phong Trì cởi sạch sành sanh.

Mà tầm mắt lúc hắn ngồi, vừa vặn dừng trên chỗ không thể miêu tả kia.

“Xoay qua đi xoay qua đi.” Tiêu Sùng Trinh chật vật nuốt nước trà trong miệng, đặt chén trà trên bàn.

Chỉ là nhìn Phong Trì xoay sang chỗ khác, hắn càng cảm thấy không thích hợp lắm.

Cũng may từ lúc Phong Trì cởi hết quần áo, những thanh âm hưng phấn trong đầu hắn đều biến mất, nghĩ cũng biết, đây là bởi vì Phong Trì cởϊ qυầи áo mà bị che hết.

Về phần tại sao không phải chính hắn cởi, hắn chính là nhất quốc chi chủ, sao có thể dễ dàng loã thân trước mặt người khác.

Chỉ là, nhìn dáng người Phong Trì tráng kiện, Tiêu Sùng Trinh dưới tay hơi run, cũng không dám nhìn thân thể Phong Trì.

Tiêu Sùng Trinh xoay người, đưa lưng về phía Phong Trì, lúc này mới mở miệng, “Phong Trì, chuyện ta nói với những đại thần đó, ngươi không cần tin thật, ta……”

“Bệ hạ!” Phong Trì đột nhiên xoay người, nhìn thấy Tiêu Sùng Trinh đưa lưng về phía y, vẻ mặt trong chớp mắt hơi ảm đạm, lại nhanh chóng tiến lên ôm chặt Tiêu Sùng Trinh.

“Bệ hạ hà tất tự coi nhẹ mình, thần…… ta ái mộ bệ hạ đã lâu, ta mới là người không xứng với bệ hạ!”

“Ngươi nghe ta nói cho hết đã” Tiêu Sùng Trinh gian nan tiêu hóa ý tứ trong lời Phong Trì, cái gì là ái mộ hắn đã lâu……

Từ từ! Chẳng lẽ lời đám người kia không sai?

Tiêu Sùng Trinh vẫn còn đang rối rắm, Phong Trì đợi một lát lại không giữ được du͙© vọиɠ của mình.

Hôm nay y đột nhiên biết được mình và Tiêu Sùng Trinh lưỡng tình tương duyệt, cảm tình dồn nén mấy năm liền bùng lên, giờ phút này hai tay ôm Tiêu Sùng Trinh, đây là chuyện trước kia y nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Tiêu Sùng Trinh vẫn không nói gì như cũ, Phong Trì lại thử cúi đầu xuống, thứ trước tiên mặt chạm mặt cùng Tiêu Sùng Trinh, là chóp mũi của y.

Hai mắt Phong Trì dần dần đỏ lên, Tiêu Sùng Trinh bị hơi thở như có như không quét qua lại đang bị cuốn vào trong những suy nghĩ không thể tự thoát.

Nếu Phong Trì thật sự thích hắn, vậy y với lời nói của những quan văn kia, chẳng phải là tự mâu thuẫn!

Quả thật, hắn là vua một nước, những người này dù tính đã biết Phong Trì thích hắn, nhiều nhất cũng chỉ thúc giục hắn cùng Phong Trì sớm ngày cây liền cành …………

Tiêu Sùng Trinh đột nhiên vỗ trán một cái, hắn nhất định là bị đám người kia kéo cho đần rồi.

Hắn cùng Phong Trì liền cái gì cành, tốt nhất là sớm để Phong Trì biết đây là hiểu lầm.

Tiêu Sùng Trinh nghĩ như vậy, liền ngẩng đầu, tính giải thích với Phong Trì một chút.

Chỉ là không nghĩ tới, hắn vừa động, liền môi dán môi với Phong Trì đang nghiêng người qua.

Bờ môi Phong Trì so với tưởng tượng của hắn mềm mại hơn nhiều, hắn còn nhớ rõ lúc Phong Trì còn niên thiếu, trên người luyện ra một thân cơ bắp, sờ cánh tay y giống như đang sờ một tảng đá vậy.

Tiêu Sùng Trinh lại thất thần.

(Truyện chỉ đăng trên truyenhdt.com Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)

Phong Trì ngừng thở đợi chốc lát, thấy Tiêu Sùng Trinh không đẩy y ra, trong lòng nhảy nhót, ôm thẳng Tiêu Sùng Trinh đi về phía giường.

Căn phòng này y đã tới vô số lần, nhắm mắt lại cũng đi không nhầm được.

Tiêu Sùng Trinh cũng thế.

Bởi vậy lúc nhận ra tính toán của Phong Trì, liền mở miệng định ngăn y lại.

Phong Trì chặn miệng hắn trước một bước, hôn Tiêu Sùng Trinh thở hồng hộc, mới ôn nhu mở miệng, “Bệ hạ không cần nhiều lời, ta nhất định sẽ dốc toàn lực hầu hạ ngươi.”

“Lớn mật!” Tiêu Sùng Trinh chỉ tức giận mắng một câu liền nhận thấy long căn mình bị cầm lấy, hắn lập tức im bặt.

Ngược lại Phong Trì, bên giường lúc này y cũng chỉ coi mắng mỏ tức giận của Tiêu Sùng Trinh như thú vui giường chiếu, lập tức cúi thân hầu hạ Tiêu Sùng Trinh.

Tiêu Sùng Trinh đỏ bừng cả mặt tức cũng không được mắng cũng không xong, nhất là sau khi cảm nhận được thoải mái, liền tự sa ngã tuỳ theo Phong Trì.

Dù sao bọn họ là hai huynh đệ tốt, hỗ trợ nhau một chút cũng không sao mà!

Tuyệt đối không có gian tình như trong mắt đám người kia.

Tiêu Sùng Trinh tự an ủi bản thân, lại lập tức phát hiện gì đó không thích hợp, hắn động chân định đá Phong Trì một cái!

Người này sao dám! Sao dám sờ mông hắn!

Hắn muốn tuyệt giao với Phong Trì ba tháng.

Tiêu Sùng Trinh bị sờ mông rất nhanh đã bị ăn sạch sẽ.

Mà đầu sỏ gây tội vẫn còn có mặt mũi phân phó nội thị chuẩn bị nước ấm.

Đương nhiên nước ấm chắc chắn là để tắm.

Tiêu Sùng Trinh thoải mái dễ chịu ngâm mình, sau khi bị Phong Trì thả lên giường, liền tính toán trở mặt không nhận người.

“Buông tay! Trẫm muốn phạt ngươi đi rửa bô!”

Tiêu Sùng Trinh còn chưa nghĩ ra nên xử trí Phong Trì như thế nào, mông hắn đã lại bị xâm phạm, lời đến miệng lại kẹt lại.

“Vậy ý bệ hạ là để thần lưu tại trong cung?” Phong Trì bôi thuốc, lại lau tay mình mới đắp chăn cho Tiêu Sùng Trinh, tính sang điện ngoài ở tạm một đêm.

Tiêu Sùng Trinh hừ lạnh một tiếng, “Đẹp mặt ngươi quá, trẫm muốn ngươi đi rửa bô cho tướng sĩ ba quân!”

“Nhưng chỉ sợ không hợp quy củ.” Phong Trì ngồi ở mép giường, nhìn Tiêu Sùng Trinh đuôi mắt phiếm hồng, còn ánh mắt rực sáng, ngón tay giật giật nhưng cuối cùng đành rũ xuống.

Tiêu Sùng Trinh đương nhiên biết không hợp quy củ, hắn định tính tìm cớ phạt Phong Trì, trên triều chắc chắn vẫn có người can ngăn, nhưng hắn nói một hai câu còn không được sao!

Tiêu Sùng Trinh tức giận vỗ gối đầu, “Ngươi còn dám chống đối trẫm! Quỳ! Trẫm phạt ngươi quỳ hai canh giờ, vậy có được không?”

Phong Trì bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhấc chân quỳ bên mép giường.

Cái này có chỗ nào giống như đang phạt.

Tiêu Sùng Trinh giận tới nhanh mà hết cũng nhanh, được một lát liền nghiêng mắt trộm ngắm Phong Trì, bảo Phong Trì đứng lên, lại mất mặt quá, nhưng để Phong Trì tiếp tục quỳ……

Hắn lại cảm thấy mình cứ như đang cố tình gây sự.

Rốt cuộc vừa nãy đều là hai người cùng thoải mái, hơn nữa cũng là hắn lừa dối Phong Trì trước.

Bằng không với cái lá gan này của Phong Trì, cứ cho y thêm mười năm nữa cũng không dám nói với mình.

Tiêu Sùng Trinh nghĩ trong lòng, ngoài thì lạnh lùng nhìn Phong Trì một cái, “Trẫm cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, đi lên bóp lưng cho trẫm.”

“Nếu làm không tốt…………”

Hắn nói chưa nói hết, Phong Trì đã lại bò lên trên long sàng, chẳng qua bảo là bóp lưng, tay cứ đi dần xuống, còn giúp Tiêu Sùng Trinh xoa xoa eo.

Không được bao lâu Tiêu Sùng Trinh ngáp một cái, chuẩn bị ngủ.

Lúc hắn mơ mơ màng màng nhắm mắt, nhìn thấy một bóng đen bên cạnh, mới nhớ tới Phong Trì còn đang ngồi.

“Còn không mau tới ấm giường cho trẫm, chân tay vụng về, trẫm ngày mai còn phải phạt ngươi, phạt ngươi……”

“Ta ngày mai vẫn sẽ giúp ngươi làm ấm giường.” Phong Trì giúp hắn gạt sợi tóc rủ ra sau tai, xốc chăn lên nằm vào, còn giúp Tiêu Sùng Trinh xoay tư thế, tiện cho hắn thoải mái ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh sớm hơn vậy mà lại là Tiêu Sùng Trinh, hắn bị âm thanh trong đầu đánh thức.

“Tui đã nói hai bọn họ có gian tình mà! Tiểu hoàng đế miệng chê nhưng thân thể thành thật, còn không phải ngủ một giấc là xong à?”

“Mắt gay thấy người gay, người ta huynh đệ tốt sao không thể ngủ cùng nhau!”

Tiêu Sùng Trinh còn chưa kịp phụ hoạ trong lòng, lại nghe được một câu.

“Mấy người quên chuyện trước khi kéo rèm hôm qua rồi à, tiểu hoàng đế còn bảo Phong tướng quân cởϊ qυầи áo kìa.”

“Đúng vậy, đáng tiếc bị che, còn muốn nhìn bọn họ ấy ấy……”

“Mẹ nó bị đá ra ngoài, đi đâu cũng thấy gạch men, vừa trộm nick anh tôi trốn vào, cược cái nick anh tôi bọn họ chắc chắn có một chân, chờ lát thể nào cũng có hôn chào buổi sáng.”

Tiêu Sùng Trinh đáy lòng mắng xứng đáng, lại hơi mím miệng, sau đó giơ chân đá Phong Trì xuống giường.

“Phong tướng quân tối hôm qua không phải ngủ mép giường gác đêm cho trẫm sao, sao lại bò lên trên giường trẫm?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Sùng Trinh: Tuy rằng chúng ta hôn rồi ngủ rồi, nhưng chúng ta tuyệt đối không có gian tình.

Tiêu Sùng Trinh: Tuy rằng huynh đệ trẫm thích trẫm, trẫm cũng khó kìm lòng được cùng y ấy ấy, nhưng trẫm! và y! chỉ là huynh đệ tốt!

Tiêu Sùng Trinh: Hôm nay trẫm, vẫn là thẳng nam sắt thép như cũ.

Phong Trì: Được, bệ hạ ngài nói gì thì là vậy.

·

Tiểu hoàng đế mạnh miệng, lên nha OVO

Hết chương 7.