“Tôn thượng?” Vân Đình hình như hoàn toàn không nghĩ tới Cố Thiên Thụ lại nói thế. Trong mắt hắn lộ ra tia kinh ngạc, thậm chí làm Cố Thiên Thụ xuất hiện một loại ảo giác — yêu cầu mình đưa ra thật sự quá phận.
Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ hơi nhướng mày ‘ân?’ một tiếng.
“Vâng.” Vân Đình thấy ánh mắt Cố Thiên Thụ hình như có ý không vui, lúc này mới vội vàng tiến lên, ngồi nghiêm chỉnh xuống bên người Cố Thiên Thụ: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Thật tốt quá! Cố Thiên Thụ âm thầm nắm chặt tay trong lòng, hết thảy đều ở trong kế hoạch — Chỉ cần Vân Đình đáp ứng ăn cơm với mình, rốt cuộc mình có thể nhìn thấy hắn ăn cơm ra sao. Nói không chừng hắn sẽ còn gỡ mặt nạ xuống, mình sẽ thấy gương mặt hắn như nào nữa đó…
Trong ánh mắt Cố Thiên Thụ lộ ra ánh sáng làm Vân Đình không hiểu sao lại rùng mình một cái. Hắn mím môi, cuối cùng vẫn yên lặng cúi đầu… Biểu tình tôn thượng nhà hắn thật sự là rất… kỳ quái. Quả thực có thể liều mạng được với Ân Túy Mặc vào mấy ngày trước đó.
Úc, cúi đầu thẹn thùng kìa, Cố Thiên Thụ nhìn thấy Vân Đình cúi đầu liền nảy ra suy nghĩ này. Chỉ là hắn thực nhanh chóng thu hồi tâm tư mơ hồ của mình, mặt không đổi sắc cầm chiếc đũa trước mặt mình lên.
Ngày thường, một ngày ba bữa của Cố Thiên Thụ đều do Vân Đình hầu hạ. Vân Đình sẽ nhanh chóng gắp món ăn vào bát hắn. Loại hành vi này có ý nghĩa là Cố Thiên Thụ vĩnh viễn không cần tự mình gắp thức ăn, cũng không cần lo lắng mình không ăn được món nào. Nhưng mà cứ như vậy cũng có một thói xấu bị bại lộ ra — Cố Thiên Thụ vĩnh viễn đừng mong được ăn no.
No tám phần đối với Cố Lân Đường mà nói có lẽ mới là chuyện thoải mái nhất. Chỉ là theo lời Cố Thiên Thụ nói, no tám phần với mình mà nói chính là một loại tra tấn!
“Đừng để ý tới ta.” Đồ ăn đã gắp sẵn, Cố Thiên Thụ cũng lấy được đũa của mình. Hắn ôn nhu nhìn về phía Vân Đình đang ngồi bên cạnh mình, vô cùng thiện giải nhân ý nói: “Dưỡng thương cho tốt.”
Nếu nói trước đó Vân Đình còn có chút thấp thỏm, giờ phút này nghe thấy những lời Cố Thiên Thụ nói thì lại cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Ánh mắt hắn lộ ra thần sắc hết sức nghiêm túc, sau đó trịnh trọng cầm đôi đũa của mình lên.
“Ăn đi.” Tuy ngoài miệng Cố Thiên Thụ nói ăn, nhưng ánh mắt lại không dời khỏi người Vân Đình — Sao hắn có thể dời đi được!! Dời đi thì làm sao thấy được cảnh Vân Đình ăn cơm như thế nào chứ!!
Theo động tác Vân Đình gắp thức ăn, trái tim Cố Thiên Thụ quả thực như muốn nhảy lên cổ họng!! Ăn nhanh đi, ăn nhanh đi, ăn nhanh đi… Động tác kế tiếp của Vân Đình làm Cố Thiên Thụ giống như một quả bong bóng bị xì hơi.
Chỉ thấy Vân Đình dùng một tay gắp thức ăn, tay kia tự nhiên gỡ mặt nạ xuống. Đương nhiên, nếu ngươi cho rằng như vậy là có thể nhìn thấy mặt mũi Vân Đình ra sao thì ngươi đã quá ngây thơ rồi.
Bởi vì Vân Đình chỉ gỡ xuống một phần mặt nạ bên dưới, bên trên còn đeo kín trên mặt.
“…” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc quay đầu lại gắp một miếng ớt chuông, hung hăng nhét vào miệng.
Loại cảm giác này quả thực giống như đang xem phim. Cảm giác hồi hộp thay phiên nhau xuất hiện, nghiên cứu hơn mười tập rốt cuộc biết vì cái gì cứ mỗi tối trong phòng sẽ phát ra âm thanh kỳ quái. Đến cuối cùng kết luận đưa ra lại chính là do lão Vương nhà bên ngáy mà thôi.
Cố Thiên Thụ cảm thấy mình như là cảm nhận được tất cả ác ý của thế giới!!!!
Nói đi cũng phải nói lại, môi Vân Đình quả thật đúng là rất xinh đẹp. Cố Thiên Thụ vừa ăn cơm, vừa trộm liếc nhìn. Không biết khi lấy xuống cái mặt nạ trên mặt kia là một khuôn mặt như thế nào…
Tư duy lại bắt đầu giống như cây bồ công anh nương theo sức gió bay lượn trên không trung. Cố Thiên Thụ dùng một loại tốc độ cực kỳ thong thả ăn xong bữa cơm này. Cũng là lần đầu tiên hắn được ăn no sau khi đến thế giới này — Quả thực như muốn cảm động đến mức sắp chảy ra huyết lệ rồi (gào thét -ing).
Nhưng Cố Thiên Thụ lại không biết, lúc này còn có một người cũng cảm động như hắn — chính là Vân Đình.
Sức ăn ngày thường của tôn thượng, Vân Đình vô cùng hiểu biết. Nhưng hôm nay vừa ăn chậm, lại còn ăn nhiều như thế… Tất cả… Tất cả… Vân Đình chỉ có một giải thích. Chính là — Cố Lân Đường vì để mình được ăn no nên mới cố ý kéo dài thời gian ăn cơm!
Thức ăn ngon lành trước mắt Vân Đình như mất đi hương vị, hắn chỉ có thể máy móc nhấm nuốt. Sau đó, trong lúc gắp thức ăn lại nhiều lần làm bộ như trong lúc lơ đãng trộm liếc Cố Thiên Thụ một cái.
Chỉ dám một cái! Vân Đình cảm thấy lòng mình chua chua, giống như giây tiếp theo sẽ từ nơi yếu ớt nhất trong cơ thể mình bộc phát ra!
Tôn thượng quan tâm mình đến vậy, đây là lần đầu tiên Vân Đình nhìn thấy, cũng khắc sâu trong trí óc hắn… Vân Đình thấy Cố Thiên Thụ dừng đũa, nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn về phía hắn.
“No rồi sao?” Cố Thiên Thụ ăn no, thấy Vân Đình khẩn trương ngược lại có chút áy náy… Nếu không phải mình muốn xem rốt cuộc Vân Đình làm sao ăn được cơm, thì hắn sẽ không khó xử như thế.
“Thuộc hạ đã no rồi!” Vân Đình nghe thế liền vội vàng buông đũa xuống, đứng lên.
“…” Đừng quá khẩn trương, thiếu niên. Cố Thiên Thụ nhìn thấy bộ dạng này của Vân Đình liền cảm thấy bất đắc dĩ. Nguyên chủ vốn không phải người thân cận thuộc hạ mình, bản thân mời Vân Đình ăn cơm đã xem như là ngoại lệ. Nếu Vân Đình nói đã ăn no, đương nhiên mình sẽ không nói gì nữa… Tuy hắn cảm thấy Vân Đình có khả năng chưa ăn no…
Vì thế dưới ánh mắt phát sáng của Vân Đình, Cố Thiên Thụ đành phải gật gật đầu.
Nghe Cố Thiên Thụ cho phép, lúc này thị nữ mới tiến lên dọn hết đồ ăn xuống dưới, mà Vân Đình lại vô cùng bình tĩnh đi rót chén trà nóng cho Cố Thiên Thụ.
“Tối nay đã quá muộn, hay để ngày mai tôn thượng hãy đi ngao du?” Vân Đình rót trà cho Cố Thiên Thụ, đứng sau lưng hắn nhẹ giọng hỏi.
“Được.” Cố Thiên Thụ vốn không định ra ngoài ngày hôm nay. Hắn ngồi xe ngựa đã lâu, tưởng rằng ở Giang Nam sẽ có thể nghỉ ngơi một trận, lại không ngờ lại gặp phải tên điên Sở Thiên Hoàng, hao phí hết tâm tình. Giờ cuối cùng cũng được ngủ trên giường lớn, không nghỉ ngơi một đêm quả thực là quá lãng phí.
“Tôn thượng muốn tắm sao?” Nghỉ ngơi một lát, Vân Đình lại nói: “Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị nước ấm.”
Cố Thiên Thụ cầm chén trà, chậm rãi gật gật đầu.
Vân Đình hành lễ xong liền lui xuống, xem ra là gấp gáp muốn chuẩn bị nước ấm cho Cố Thiên Thụ.
Trên thế giới này còn có việc gì so ăn no rồi nấc một cái còn hạnh phúc hơn sao? Cố Thiên Thụ cảm thấy đại khái là không có. Hắn uống Đại Hồng bào cực phẩm do Vân Đình pha, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ngay khi Cố Thiên Thụ hưởng thụ thời điểm hạnh phúc, một giọng nói cực kỳ không hài hòa vang lên.
“Tôn thượng!” Từ khi Ân Túy Mặc lên tiếng nói với Cố Thiên Thụ về lời tiên đoán một tháng trước, thì nàng trở nên không hề có cảm giác tồn tại. Mà hôm nay, không biết trúng phải ngọn gió độc nào mà lại đột nhiên chạy đến tìm Cố Thiên Thụ tán gẫu.
Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ là liếc mắt nhìn qua.
“Tôn thượng, gần đây trên giang hồ chỉ sợ sẽ xuất hiện một ít lời đồn không hay.” Xét về diện mạo Ân Túy Mặc mà nói, nàng khá là xinh đẹp. Nhưng kết hợp với ánh mắt quỷ dị của cô nàng, khí chất cả người liền thay đổi.
Cố Thiên Thụ vẫn không nói lời nào, cằm hơi ngẩng lên ý bảo Ân Túy Mặc tiếp tục nói.
“Lúc ngài mới vừa rời Tây Vực, người ở trấn nhỏ nơi Tây Vực đó đã bị gϊếŧ sạch.” Trên thực tế, khi Ân Túy Mặc đối mặt với Cố Thiên Thụ vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng nàng âm thầm tự giận mình. Nàng là nhân vật chính, nàng có ánh sáng nhân vật chính, nào có dễ dàng chết như vậy chứ: “Vừa đến Giang Nam… Người ở Giang Nam liền bị Sở Thiên Hoàng gϊếŧ chết…”
“Sở Thiên Hoàng?” Nghe đến đó, khí tức Cố Thiên Thụ lập tức sắc bén lên: “Sao ngươi lại biết?”
“…” Ân Túy Mặc ngẩn ngơ, sau đó lập tức trở nên chột dạ, hiển nhiên là kịp phản ứng mình vừa mới lỡ lời.
“Ta, ta không phải là biết tiên đoán sao… Đây chính là kết quả khi ta tiên đoán.” Rơi vào đường cùng, Ân Túy Mặc đành phải kiếm cái cớ vô cùng gượng ép. Điều làm nàng thở phào chính là Cố Thiên Thụ không hỏi gì mà bảo nàng tiếp tục nói.
“Sở Thiên Hoàng ở chốn giang hồ hành tung quỷ bí, hắn làm việc này không sợ người biết. Nhưng tôn thượng, cách ngài làm việc lại quá mức quang minh lỗi lạc… Trên giang hồ, chỉ sợ sẽ có vài người cho rằng hai đại huyết án kia là do tôn thượng làm ra.” Ân Túy Mặc ôn nhu nói.
“… Thì sao?” Thật ra trước khi Cố Thiên Thụ đến Tẫn châu cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Nhưng hiện tại hắn đã có thói quen dùng tư duy của Cố Lân Đường để giải quyết vấn đề. Không sai, Cố Lân Đường căn bản sẽ không để ý đến cái nhìn của người khác.
“Như vậy sẽ có rất nhiều người đến tìm tôn thượng báo thù.” Ân Túy Mặc nhìn có vẻ gấp gáp, như là biết ẩn tình gì đó, rồi lại không có biện pháp nói ra.
Cố Thiên Thụ không nói gì, cứ như vậy mặt không đổi sắc nhìn Ân Túy Mặc.
“Ta đã tính một quẻ. Gần đây tôn thượng… Có lẽ mệnh phạm phải tiểu nhân.” Mới vừa rồi còn nói mình tiên đoán, lúc này lại nói mình có thể xem bói. Cố Thiên Thụ nhìn Ân Túy Mặc, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ — Ân Túy Mặc… Đừng nói cô ta cũng là xuyên qua đi?!
“Giá trị nhân phẩm của ngài đã không đủ ba mươi, mời ngài mau chóng tiến hành công lược.” Ngay khi Cố Thiên Thụ còn đang suy nghĩ, bỗng âm thanh hệ thống khó nghe kia đột ngột vang lên.
Lần trước là không đủ sáu mươi, lần này lại không đủ ba mươi… Nhưng cho đến bây giờ, Cố Thiên Thụ vẫn không hiểu rốt cuộc giá trị nhân phẩm có ích lợi gì, hơn nữa có hỏi thế nào hệ thống cũng không trả lời. Mỗi ngày cứ dùng 139 chữ đáng thương kia để rặn hỏi vấn đề này dường như không quá sáng suốt. Vì thế Cố Thiên Thụ đành phải lười quản, mà tập trung hết thảy lực chú ý lên người Ân Túy Mặc.
Nếu nữ nhân tên Ân Túy Mặc này thật sự xuyên qua, vậy thì có thể chứng tỏ không gian mình ở đây có thể là tiểu thuyết hay là những thứ khác đi. Mà Ân Túy Mặc lại biết nội dung vở kịch thì…?
Càng nghĩ càng có khả năng, ánh mắt Cố Thiên Thụ lập tức trở nên sắc bén.
“Tôn thượng…?” Ân Túy Mặc bị biểu tình Cố Thiên Thụ làm cho sợ hãi.
“Tôn thượng.” Giọng Vân Đình nối tiếp Ân Túy Mặc. Cố Thiên Thụ nhìn thấy cấp dưới đáng yêu nhà hắn đi đến trước mặt hắn, mở miệng nói: “Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“…” Xong rồi sao? A, vậy thì đi tắm trước rồi nói sau. Vì thế Cố Thiên Thụ trực tiếp quăng Ân Túy Mặc qua một bên, vô cùng không có cốt khí đi theo Vân Đình.