Có người đã nói: cảnh trong mơ chính là từ hiện thực mà thành. Ví dụ như: trẻ con mắc tiểu thì sẽ mơ thấy WC, người không có cảm giác an toàn thì sẽ mơ thấy mình từ trên cao rơi xuống.
Cố Thiên Thụ đi vào cái thế giới xa lạ này đã được mấy tháng, lại chưa bao giờ gặp phải giấc mộng ấn tượng nào. Hắn có được một thân thể có tố chất đặc biệt cường hãn, căn bản sẽ không bị bất cứ chuyện gì quấy nhiễu.
Nhưng mà ngay khi cách đích đến càng ngày càng gần, Cố Thiên Thụ lại mơ phải một giấc mơ vô cùng quái dị. Cảnh trong mơ, hắn không nhìn thấy được quang cảnh chung quanh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, thậm chí có thể cảm nhận được thứ gì đó.
Cố Thiên Thụ có tính khiết phích; ở Kính thành, người có thể tới gần hắn chỉ có mỗi mình Vân Đình. Hắn lại không ham nữ sắc, bởi thế ngày thường tiếp xúc tứ chi với người khác quả thật là ít tới đáng thương. Cũng bởi vì nguyên nhân này, khi Cố Thiên Thụ phát hiện mình lại mơ thấy có người chạm vào thân thể mình, nên mới trở nên cực kỳ khϊếp sợ.
Ánh mắt nhìn không thấy, nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng với tiếng cười khẽ. Trong mộng, thân thể Cố Thiên Thụ hoàn toàn không được bản thân hắn khống chế. Hắn chỉ có thể giống như một thi thể, cứng ngắc nằm ở đó, tùy ý để người khác muốn làm gì thì làm.
Sau đó, Cố Thiên Thụ nghe thấy một âm thanh — Tiếng cười vô cùng trầm thấp, vô cùng xa lạ, Cố Thiên Thụ xác định mình chưa bao giờ nghe qua.
“Giỏi quá…” Mang theo cảm thán, lại như là đang bị cái gì đó mê hoặc: “Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”
Không có người đáp lại, chủ nhân giọng nói ôn nhu kia nhỏ nhẹ khuyên giải: “Nhìn hạt mầm mình gieo trồng trở thành một đóa hoa rực rỡ… Chẳng lẽ ngươi không muốn trước lúc hắn trở nên héo tàn, nhấm nháp lấy vị ngọt kia ư?”
Cố Thiên Thụ bắt đầu cảm thấy không thích hợp. Hắn từng mơ không ít giấc mộng, nhưng chưa từng có giấc mơ nào mà hắn có thể nghe thấy cuộc đối thoại rõ ràng đến vậy.
Vẫn như trước không nghe thấy giọng hắn nói. Chủ nhân giọng nói dường như bởi vì không được đáp lại mà trở nên có chút thất vọng, hồi lâu sau nhẹ nhàng thở dài.
Sau đó Cố Thiên Thụ cảm thấy có một bàn tay chạm vào mặt mình — Ngay tại khoảnh khắc tiếp theo, Cố Thiên Thụ đột ngột mở mắt ra.
Phòng trống rỗng, không có tung tích một ai, trên bàn còn thắp nửa ngọn nến. Cố Thiên Thụ mặc áo ngủ màu trắng, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, sau đó thở ra một hơi dài.
Giấc mộng rất chân thật, chân thật đến nỗi làm hắn không phân biệt được thật hay mơ. Cố Thiên Thụ dùng tay phải vuốt ve khuôn mặt, cuối cùng vẫn không lộ ra bất cứ biểu tình gì, cũng không có hỏi ý kiến bất luận kẻ nào.
Với võ công hiện tại của hắn, nếu ngay cả hắn cũng không biết có ai tới, vậy thì những người canh gác ở bên ngoài cũng đừng mong biết được — Chỉ là vì cái gì hắn vẫn cứ thấy bất an đến vậy.
Một cảm giác nguy cơ vô cùng vi diệu, Cố Thiên Thụ cứ luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Ngay lúc Cố Thiên Thụ ngây người, một giọng nói hồi lâu không thấy đột ngột vang lên trong đầu Cố Thiên Thụ: “Giá trị nhân phẩm của ngài đã không còn đủ 60, mời ngài nhanh chóng công lược nhân vật.”
Giá trị nhân phẩm không đủ 60? Có ý gì? Cố Thiên Thụ ngớ người, thốt lên: “Giá trị nhân phẩm là cái gì?”
Hệ thống một mảnh yên tĩnh, hiển nhiên là không có ý muốn trả lời Cố Thiên Thụ.
“Đang nói chuyện với ngươi đó.” Cố Thiên Thụ cảm thấy mình đã lâu không có nói nhiều như vậy, tự nhiên thấy không quen.
“Là số liệu trọng yếu có thể trợ giúp ngài sớm hoàn thành nhiệm vụ.” Giọng nói hệ thống vốn lạnh như băng, nhưng Cố Thiên Thụ lại nghe thấy hương vị đáng khinh từ giọng nói này.
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?” Cố Thiên Thụ sửng sốt.
“Đây là thế giới chủng mã, mong ngài lợi dụng tốt tài nguyên.” Hệ thống đã nói lời ấy rất nhiều lần rồi. Lúc này đây, lời thốt lên hiển nhiên là rất có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cố Thiên Thụ không còn lời gì để nói. Hắn nghĩ hắn không thể móc họng được hệ thống cái gì — cái gì gọi là giá trị nhân phẩm không còn đủ 60? Cớ sao cứ luôn cảm thấy chuyện này thực nghiêm trọng đây?!
Lần thứ hai hỏi ý kiến không có kết quả, Cố Thiên Thụ đành phải buông tha việc giao lưu với hệ thống. Lần thứ hai nằm lại trên giường, trợn tròn mắt chờ đến hừng đông, cho đến khi Vân Đình ở bên ngoài hỏi ý kiến mới chậm rì rì từ trên giường đứng lên.
Bên người Cố Thiên Thụ có mấy thị nữ, nhưng lần này lại không dẫn theo một ai, vì thế việc mặc quần áo đành phải giao cho Vân Đình. Quần áo cổ đại tầng tầng lớp lớp, cách mặc lại cực kỳ phức tạp, bản thân Cố Thiên Thụ nhất định không biết mặc.
Vì thế hắn giống như một con sâu gạo đứng cạnh giường, tùy ý để Vân Đình mặc quần áo cho hắn, rồi lại bưng lên nước ấm rửa mặt cùng đồ súc miệng cho hắn.
Thời đại này, không có bàn chải đánh răng. Buổi sáng vệ sinh răng đều dùng muối hoặc trung dược đặc biệt. Mà sau khi ăn xong thì hay sử dụng nước trà. Làm một thành chủ hưởng thụ đến mức tận cùng, Cố Thiên Thụ hiển nhiên sẽ không bạc đãi mình.
Rửa mặt xong, Cố Thiên Thụ lại được Vân Đình hầu hạ ăn bữa sáng. Nói đến bữa sáng, việc mà hắn cực kỳ không hài lòng nhất khi đến thế giới này chính là — ăn cơm.
Không sai, chính là ăn cơm. Ai có thể tưởng tượng được, hắn – thành chủ nhìn như vô cùng tôn quý này lại chưa từng được ăn một bữa no bụng! Sáng nào cũng ăn đủ loại cháo, ăn một chén nhỏ. Cộng thêm một ít điểm tâm ngọt được làm cực kỳ tinh xảo, ở trong chén đĩa bày ra màu sắc và hoa văn xinh đẹp. Sau đó được Vân Đình cẩn thận gắp vào chén cho hắn.
Loại điểm tâm bé tí này, Cố Thiên Thụ tỏ vẻ mình xực hết đám thức ăn trên bàn một chút cũng không thành vấn đề… Đương nhiên, hắn không dám làm như vậy. Bởi vì nếu sáng sớm hắn ăn nhiều một chút, Vân Đình sẽ bắt đầu hỏi thăm hắn có phải có chỗ nào đó khó chịu hay không.
Khó chịu? Cố Thiên Thụ làm sao có thể trả lời như thế được đây? Vì thế để không làm cho Vân Đình hoài nghi, Cố Thiên Thụ phải ôm cái bụng lửng dạ. Nói ra chỉ sợ không có người nào dám tin tưởng, người đứng đầu Kính thành suốt ngày đều đói bụng…
Chậm rãi ăn xong bữa sáng, ngay lúc Cố Thiên Thụ bước ra khỏi cửa chuẩn bị lên xe ngựa. Vẫn luôn không có cảm giác tồn tại, Ân Túy Mặc lại đột nhiên xông ra, nhìn bộ dáng như muốn nói với Cố Thiên Thụ cái gì đó.
“Chuyện gì?” Nhìn thấy Ân Túy Mặc, còn chưa chờ Cố Thiên Thụ nói cái gì, Vân Đình liền nhíu mày mở miệng hỏi ý kiến — Nếu không phải nhìn mặt mũi Cố Thiên Thụ, nữ nhân này đã sớm chết rồi, làm sao để cho nàng chạy đến đây chướng mắt.
“Ta… ta có một số việc muốn nói riêng với tôn thượng…” Đối mặt với Vân Đình đầy ác ý, Ân Túy Mặc lại biểu hiện cực kỳ kỳ quái. Nàng như là vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Vân Đình hộ vệ Cố Thiên Thụ, thậm chí ánh mắt còn lóe lên ánh sáng không rõ.
“Tôn thượng?” Vân Đình nghe thấy Ân Túy Mặc nói thế, trong lòng đương nhiên không muốn, nhưng hắn không có quyền quyết định. Vì thế nhìn về phía vẫn như trước mặt không đổi sắc – Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu. Ân Túy Mặc này, không khí trên người nàng ta càng ngày càng đậm hương vị không hợp… Điều này làm cho Cố Thiên Thụ có chút ngạc nhiên với thân phận của nàng.
“Vâng, tôn thượng.” Vân Đình dường như không ngờ Cố Thiên Thụ lại đồng ý. Hắn nắm thật chặt chuôi kiếm trên tay, nhưng vẫn không chút do dự rời đi — Ở Kính thành, lời Cố Thiên Thụ nói, chính là lời của thần.
“Tôn thượng…” Nhìn thấy Vân Đình rời đi, Ân Túy Mặc lộ ra một biểu tình vô cùng quái dị. Thật giống như là muốn cười ra tiếng nhưng lại ráng nghẹn lại vậy.
“Nói.” Cố Thiên Thụ cảm giác Ân Túy Mặc hơi bị não.
“Tôn thượng, bây giờ chúng ta đang đi đến Giang Nam đúng không ạ?” Ân Túy Mặc nhìn về phía Cố Thiên Thụ, ánh mắt sáng lên y như bóng đèn.
Cố Thiên Thụ gật gật đầu.
“Tôn thượng… Gần đây, ta tiên đoán được một ít thứ không được tốt lắm…” Biểu tình Ân Túy Mặc nhìn như do dự, nàng lắp bắp, nhưng vẫn muốn nói ra cho hết lời: “Ta, ta hình như nhìn thấy… Nếu chúng ta đến Giang Nam, nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra…”
“Chuyện không hay?” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc.
“Đúng vậy… giống như là sẽ có rất nhiều người chết…” Bị ánh mắt Cố Thiên Thụ nhìn chăm chú, nàng có chút chột dạ. Ân Túy Mặc nơm nớp lo sợ nói cho xong: “Hơn nữa, có người muốn, muốn… làm chuyện bất lợi với tôn thượng…”
Cố Thiên Thụ nghe đến đây, sắc mặt vẫn không chút thay đổi. Hắn nhìn Ân Túy Mặc, ánh mắt giống như đang nhìn một vật chết. Trầm mặc hồi lâu, mới lạnh lùng phun ra ba chữ: “Ta sẽ sợ?”
Ân Túy Mặc ngạc nhiên, lập tức lại hiện lên cảm xúc ngưỡng mộ — Đúng vậy, là ngưỡng mộ. Bị Cố Thiên Thụ cự tuyệt không chút do dự, nàng không hề tức giận mà lại ngưỡng mộ.
Cố Thiên Thụ càng ngày càng thấy Ân Túy Mặc kỳ quái, cũng càng kiêng kị nàng… Nữ nhân này thật sự rất kỳ quái, hơn nữa, loại biểu hiện kỳ quái này có ảnh hưởng không nhỏ đối với hắn.
Giang Nam sẽ xảy ra chuyện không hay? Chẳng lẽ nàng thật sự biết tiên tri? Ôm theo tâm tính hoài nghi, Cố Thiên Thụ vẫn cự tuyệt đề nghị của Ân Túy Mặc — Hắn bị ảnh hưởng bởi tính cách Cố Lân Đường. Nếu biết phía trước có nguy hiểm chờ hắn, trốn tránh tuyệt đối sẽ không phải là lựa chọn của Cố Lân Đường.
Mà hiện tại, Cố Thiên Thụ chính là Cố Lân Đường. Cho dù biết phía trước đang có cái gì đó chờ hắn, hắn tuyệt đối sẽ không có bất cứ sợ hãi nào.
Ân Túy Mặc nhìn Cố Thiên Thụ rời đi, ánh mắt nàng nhìn Cố Thiên Thụ si mê vô cùng. Giống như đang nhìn vị thần rơi xuống phàm trần, khóe miệng nhếch lên nụ cười quái dị.
“Đừng nên vọng tưởng.” Vân Đình đứng ở sau lưng Ân Túy Mặc, giọng nói rét lạnh như băng: “Nếu không ngươi sẽ chết thực thảm.”
Ân Túy Mặc mỉm cười gật gật đầu, sau đó vươn tay vỗ vỗ vai Vân Đình: “Nếu muốn thì mau cố gắng tranh thủ đi, thiếu niên!”
“…” Vân Đình.
Lời tác giả: Người mà Vân Đình gϊếŧ không phải Duẫn Thành Song, ==. Duẫn Thành Song thật đã bị xử lý ở khách điếm.